Firstly, thank you all for visiting my home ^^.
I'm quite happy to have a place where I could keep all my Shinhwa fanfics. So sorry because they're all in Vietnamese. I don't have the nerve to write in English because I always write quite long fic, just waiting for myself to get into the feeling and properly sit down and translate them into English.
Banjun fic 1 is not my first fic. The first fic I have ever completed is Whatever will be will be... (part 1) with RicSyung, a very long one. However, as I set the blog to be viewed by public, I'm not sure if you wanna read yaoi fic or not ^^. Of course though i call it yaoi, the rating is only PG15. If you expect some hot scenes, puahahaha, not in my fic ah~.
So just wanna ask, any of you wanna get some RicSyung? ^^
Sunday, May 31, 2009
Saturday, May 30, 2009
Banjun Fic 2: Yêu
Fic đã post ở Shinhwavn.com
Author: Guinevere
Written date: 15.03.09
Nàng trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi ở đài truyền hình. Trước khi kịp tra chìa khóa vào ổ, nàng đã nghe thấy tiếng xào nấu trong nhà. Sau một lúc nhíu mày suy nghĩ, vầng trán nàng giãn ra. Có lẽ là anh. Nàng lấy vẻ thản nhiên, mở cửa bước vào.
Qủa nhiên, phía sau quầy bar, anh đang bận rộn nấu nướng với nét mặt nghiêm túc của những lúc tập trung hết tinh thần vào một công việc nào đó. Nàng nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát với nụ cười trên môi. Anh luôn như thế, mỗi khi tập trung làm một việc gì, anh chẳng bao giờ để ý đến những thứ khác diễn ra xung quanh nữa.
- Em về rồi đấy à?
Nàng giật mình, bừng tỉnh. Thật xấu hổ, nàng định lén quan sát anh một chút rồi đột ngột xuất hiện sau lưng khiến anh bất ngờ chơi nhưng lại mải vẩn vơ suy nghĩ đâu đâu để rồi giờ đây chính nàng lại bị anh làm cho bất ngờ.
- Tắm rửa rồi ra ăn cơm. Anh nấu gần xong rồi.
- Vâng.
Nàng khẽ khàng đáp, rồi đi vào phòng. Bắt gặp chiếc giường lớn quen thuộc, nàng buông người nằm dài ra giường nhắm mắt thư giãn. Nàng thấy mệt mỏi. Liệu có nên tiếp tục công việc hay nộp đơn xin nghỉ rồi trở về nhà? Đó là công việc nàng vẫn luôn ước ao mong chờ khi còn ngồi trên ghế giảng đường, nhưng lúc này đây nàng cảm thấy mình ko còn chút sức lực nào nữa. Đâu rồi con người nhiệt huyết của hai năm trước khi vừa tốt nghiệp đại học?
- Em mệt lắm sao?
Tiếng anh vang lên giữa không gian vắng lặng. Nàng nhẹ gật đầu, mắt vẫn nhắm chặt. Chiếc giường khẽ rung lên cho biết anh vừa ngồi xuống bên cạnh. Nàng cảm nhận được những ngón tay anh đang khẽ vuốt lên mái tóc xõa tung ra của nàng.
- Nếu mệt quá thì thôi đi em ạ!
- Anh biết em mệt vì chuyện gì sao?
- Nếu ko vì cái chương trình đó thì còn chuyện gì nữa? Ngày nào em cũng về khuya, mặt mày bơ phờ. – Anh lo lắng nói, ít ra là do nàng nghĩ thế.
- Anh cũng biết khuya vậy sao còn ở đây? Ko sợ chị ấy lo à?
Dù đang nhắm mắt, dù ko nghe thấy anh nói gì, nàng cũng thừa biết anh đang ngỡ ngàng trước câu hỏi của nàng. Ngỡ ngàng vì từ trước đến giờ, chưa bao giờ nàng hỏi thẳng anh điều này. Chiếc giường bị hẫng đi khi anh đứng lên.
- Em nói đúng. Có lẽ cô ấy đang lo lắng. Đồ ăn anh đã bày sẵn trên bàn, em tắm rửa rồi ra ăn ngay cho nóng. Anh về đây.
Nàng gật gật đầu ra hiệu đã hiểu. Sau đó, nàng nghe thấy tiếng cửa trước đóng sập. Ngôi nhà lại trở về vẻ yên ắng cố hữu.
Nàng xoay mặt vào tường. Một giọt nước mắt lặng lẽ thoát ra từ khóe mắt mệt mỏi của nàng.
=========================================
Nàng yêu anh từ trước cả khi gặp anh thật sự ngoài đời. Anh là người nổi tiếng, người người đều biết anh nên việc nàng biết anh sớm cũng ko phải chuyện gì khác lạ. Điều khác lạ ở chỗ, ngay khi vừa nhìn thấy anh lần đầu trên tivi, nàng đã xác định đây chính là tình yêu cả đời của mình. Vì tin tưởng vào trực giác đó, ngay khi vừa tốt nghiệp đại học nàng đã chọn tờ thư mời về làm việc của đài SBS giữa một xấp thư mời đến từ các công ty PR khác.
Ngày đầu tiên nàng đặt chân lên Seoul cũng là ngày anh tuyên bố đính hôn với một cô diễn viên từng là bạn thân thiết bao năm của anh.
Chương trình đầu tiên nàng phụ trách hậu cần cũng là chương trình phỏng vấn “cặp đôi của năm”.
Nàng đứng phía sau máy quay, lặng lẽ nhìn cô vợ tương lai của anh cười hạnh phúc, thỉnh thoảng quay sang nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến. Còn anh vẫn như thế, nét mặt điềm tĩnh, ko để lộ chút cảm xúc nào. Nàng tê tái bắt mình phải tin rằng anh cũng đang hạnh phúc.
Tin tức về họ tràn ngập khắp các báo đài. Biết mình đang sống trong ảo tưởng và quyết định đến đây vì một lý do hoàn toàn vô lý nhưng nàng vẫn ko thể ngăn được mình. Thời gian đầu, nàng muốn về nhà. Nàng muốn bắt đầu lại bằng cách đầu quân cho một công ty nào đó đang cần PR tại quê nhà. Nhưng nàng lại ko muốn bị người khác chê cười rằng nàng chưa trải qua sóng gió đã chạy trốn. Thế là nàng ở lại lao đầu cật lực vào công việc, và vẫn tiếp tục hy vọng. Nàng vẫn luôn tin rằng giữa nàng và anh sẽ tiến xa hơn mối quan hệ thần tượng bình thường. Một lần nữa, nàng lại tin vào trực giác của mình.
Và cũng một lần nữa, trực giác của nàng hoàn toàn đúng.
Lần đầu tiên tiếp xúc trực tiếp với anh là khi nàng đi theo nhóm quay SBS phỏng vấn Shinhwa cho phóng sự về sự trở lại của một huyền thoại. Là người soạn thảo các câu hỏi cho MC phỏng vấn, nàng còn nhớ hôm đó hầu hết câu hỏi đều tập trung vào… anh (!). Dường như ai cũng nhận ra điều đó, vì đôi lúc Minwoo và Dongwan – hai người thường phụ trách trả lời câu hỏi trong các cuộc phỏng vấn trước đó – lại quay sang nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu. Anh vẫn điềm nhiên trả lời từng câu hỏi một, ko lộ ra chút khó chịu nào. Nàng đứng cạnh người quay phim, mê mải ngắm anh và ước ao người đó sẽ thuộc về mình. Suy nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu cũng là lúc anh nhìn thẳng vào nàng bằng ánh mắt thờ ơ. Thoáng chốc, tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Buổi phỏng vấn kết thúc cũng là lúc nàng bị sếp giũa một trận te tua.
- Cô bị cái quái gì thế? Tôi đã nói gì với cô? Phải trải đều các câu hỏi ra cho cả 6 người nhưng cần nhất phải tập trung vào câu hỏi nhóm. Còn cô vừa làm cái gì??? Bấy lâu nay cô làm việc rất tốt, vì quá tin tưởng nên tôi mới ko duyệt qua trước câu hỏi. Vậy mà cô…
Nàng cúi đầu chịu trận. Nàng biết lỗi hoàn toàn do mình nên nàng cũng chỉ biết im lặng nghe mắng. Có điều… lẽ ra sếp ko nên mắng nàng khi… anh vẫn còn đứng bên kia góc phòng.
- … Dù cô có là fan hay có yêu thầm Eric sshi thì cũng ko nên…
Nàng hoảng hốt ngẩng lên nhìn sang bên kia phòng theo phản xạ. Liệu anh có nghe…
Và nàng thấy anh đang từ từ bước về phía nàng.
- Chào chú Park.
Sếp nàng mỉm cười gật đầu với anh.
- Eric à, về chuyện hôm nay tôi…
- Buổi phỏng vấn hôm nay hay lắm chú. Cháu rất thích mấy câu hỏi đó. – Eric nhẹ nhàng nói.
- Sao…? – Sếp nàng bối rối.
- Cũng đã lâu rồi cháu mới được chú ý đến vậy, cảm giác tuyệt lắm! – Eric cười xòa. – Cháu muốn hỏi chú ai là người đặt câu hỏi để cháu gửi lời cám ơn người đó.
Từ lúc Eric đến nói chuyện với họ, nàng luôn cúi đầu chẳng nói gì. Nghe câu hỏi của anh, nàng mới từ từ ngẩng lên.
- Là cô ấy đó. – Sếp hất đầu về phía nàng.
Eric quay sang mỉm cười với nàng. Nàng như bị thôi miên trước nụ cười sang bừng đó.
- Là cô bé à? Cảm ơn em nhé.
- Thôi tôi đi đây. – Sếp nàng ra hiệu. – Cậu với mấy cậu khác nhớ ở lại ăn nhẹ chút rồi hẵng đi. Còn cô, lo thu dọn sạch sẽ chỗ này và… nhớ đó!
Sếp nàng đanh mặt lại cảnh cáo rồi bỏ đi.
- Chú ấy dữ nhỉ? – Eric bâng quơ nhận xét.
Nàng vẫn tuyệt nhiên ko nói một lời, cúi đầu chào anh rồi dợm bước quay đi.
- Em ko cảm ơn tôi à?
Nàng khựng lại, nhìn anh chờ đợi.
- Tôi vừa cứu em một bàn thua trông thấy đấy. Nếu tôi ko lên tiếng có lẽ chú ấy sẽ mắng em đến tối.
- Vậy tức là anh nói dối? Tức là anh ko thích những câu hỏi của tôi? – Nàng vặn lại.
Đến phiên anh là người bối rối.
- À thì… ko phải vậy… tôi vẫn rất thích những câu hỏi của em nhưng…
- Vậy được rồi. – Nàng tỉnh bơ. – Anh thích những câu hỏi của tôi nên anh mới cám ơn, vậy là anh nói thật với chú Park chứ đâu phải cố tình nói dối để cứu tôi đâu mà tôi phải cám ơn anh?
Nàng thấy anh đứng ngẩn tò te ra đó liền tận dụng cơ hội “đánh bài chuồn”. Nàng khẽ gật đầu chào anh rồi đi lẩn ngay ra cửa. Nàng quyết định ko đi thang máy mà đi nhanh về phía cầu thang bộ chuyên dùng trong trường hợp khẩn cấp. Khi cánh cửa Exit đóng lại cũng là lúc nàng ngồi phịch xuống bậc cầu thang thở gấp.
Có rất nhiều điều để nói khi đứng trước người mình yêu. Nhưng để tạo ấn tượng đặc biệt với người đó thì ko phải dễ.
Và nàng tin rằng anh sẽ ko quên nàng sau hôm nay.
Nàng lại đúng.
========
Nàng gặp anh lần thứ hai khi đến phụ quay gameshow mới của đài SBS. Đã nhìn thấy anh từ xa nhưng nàng vẫn tảng lờ, làm như ko để ý và tập trung vào công việc của mình. Khi đem nước lại cho Shinhwa, nàng cúi thấp đầu chào tất cả sáu người đúng lễ nghi Hàn Quốc. Ngang qua anh, nàng vẫn giữ nét mặt bình thản. Khi nhướng người về phía trước giữa Minwoo và anh để đặt chai nước lên bàn, bất chợt nàng nghe tiếng thì thầm của anh.
- Chào cô bé lí sự.
Vờ như ko nghe thấy, nàng tỉnh bơ đáp lại cái cười làm quen của Minwoo, ko thèm nhìn sang phía anh. Xong xuôi đâu đó, nàng lại bước xuống bục, ung dung đi về vị trí quen thuộc bên cạnh người quay phim của mình. Vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi, nàng bình thản bắt chéo tay theo dõi băng ghi hình. Nàng quyết định nhìn lướt qua anh lần cuối trước khi tập trung toàn bộ sự chú ý vào những người khác. Nàng thấy anh có vẻ băn khoăn, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Chỉ có thế, vì sau đó nàng tuyệt nhiên ko ngó đến anh một lần nào nữa.
Buổi ghi hình kết thúc, nàng phụ giúp các nhân viên hậu cần thu dọn trường quay để chuẩn bị vào phòng phim hoàn tất giai đoạn hậu kỳ. Nàng tập trung cao độ đến nỗi anh đến đứng sau lưng nàng lúc nào ko hay biết.
- Cô bé lí sự.
Nàng giật mình quay phắt lại mở to mắt nhìn anh, hai tay ôm ngực thở dốc.
- Tôi làm em hết hồn à?
- Anh còn hỏi? – Nàng gắt.
- Tôi xin lỗi. – Anh nở nụ cười giảng hòa tuyệt đẹp.
Nàng quay lưng lại với anh, tiếp tục thu dọn mớ dây điện.
- Anh kiếm tôi có chuyện gì sao?
- Tôi chỉ muốn chào em thôi.
- Vâng, chào anh. – Nàng chép miệng.
Tuy tay bận rộn cuộn dây, nàng vẫn để ý thấy anh đứng chần chừ ngay sau lưng.
- Em có vẻ ko ưa tôi?
- Sao anh lại nghĩ thế?
- Em luôn cau có hoặc tảng lờ khi nhìn thấy tôi.
- Chẳng lẽ anh muốn tôi phải bay tới vồ vập lấy anh như một fan cuồng?
- Em đúng là lí sự! Ý tôi ko phải thế nhưng ít ra em cũng nên vui vẻ chào hỏi. Dù sao tôi cũng lớn tuổi hơn em, tôi nghĩ thế. – Anh tặc lưỡi.
- Thì ban nãy tôi đã chào anh rồi đấy thôi. – Nàng nhún vai, quay lưng nhìn thẳng vào mặt anh. – Nếu anh muốn thêm thì… Chào anh…
Nàng kéo dài chữ “anh”, rồi tỉnh bơ ôm cuộn dây điện đem vào kho cất. Khi quay lại đóng cửa kho, nàng lại thấy anh đứng ngay phía sau.
- Anh muốn gì nữa đây?
- Chú Park nói em là fan của tôi. Vậy tại sao trông em chẳng có vẻ gì giống thế?
Nàng khựng người:
- Chú ấy nói như thế với anh thật sao?
- Phải.
Nàng nhăn mặt, nhưng lấy lại vẻ thản nhiên ngay.
- Vậy thì sao? Đâu phải chú ấy nói cái gì cũng đúng..
- Nếu ko đúng sao khi nãy mặt em nhăn lại tỏ vẻ ko bằng lòng? – Anh cắc cớ.
- Tôi nhăn ngó vì chuyện khác, ko được sao? – Nàng bặm môi.
- Nếu em ko nói thật, tôi vẫn cứ xem em là fan của mình, và những biểu hiện từ hôm trước đến giờ sẽ được liệt kê vô hạng mục kỳ lạ.
Nàng ra vẻ tức tối, ngúng nguẩy bỏ đi. Anh gọi với theo:
- Này cô bé fan kỳ lạ, hẹn gặp lại em nhé!
Nàng vẫn vừa bước vừa dậm mạnh chân, nhưng trên môi bí mật nở một nụ cười. Giờ thì anh ko quên em được nữa rồi…
=====
Cứ thế, nàng từng bước thực hiện phương án “tuy xa mà gần”. Nàng kéo anh lại gần bằng cách đẩy anh ra xa. Với bản tính tò mò cộng với một chút háo thắng thường tình của đàn ông, anh nhích lại gần nàng trong vô thức. Những câu chọc ghẹo, đùa giỡn bâng quơ, những lần trò chuyện ngắn ngủi và đầy vẻ bí hiểm do nàng tạo ra đã thu hút anh một cách mạnh mẽ mà chính bản thân anh cũng ko biết.
- Tại sao cô bé là fan của tôi mà lại ghét tôi?
- Anh lằng nhằng quá.
- Anh hỏi thật tình mà.
- Để làm gì? Anh tò mò đến vậy sao?
- Phải. Anh tò mò vô cùng. Vậy nói đi!
- Ko.
- “Dạ ko” chứ.
- Ko.
- Đúng là fan kỳ lạ.
Cũng có những hôm anh và nàng “tình cờ” gặp nhau ngoài phố, dĩ nhiên lúc đó anh đã hóa trang trùm kín khuôn mặt và do chính anh bắt chuyện trước.
- Này cô bé fan kỳ lạ.
- Làm hết hồn. Tôi tưởng Bin Laden vừa gọi chứ.
- Phải hóa trang, ko thì những fan như em sẽ bổ nhào lại phía tôi mất.
- Anh mơ đi!
- Tại sao em cứ luôn dửng dưng như thế nhỉ? Em ko có chút cảm tình nào với tôi sao? Tại sao vậy chứ?
- Anh cứ đứng đó mà tự hỏi tại sao. Tôi đi về đây.
- Này này…
- Anh cũng về nhà đi. Còn đứng đó nói nữa là người ta nhận ngay ra anh đấy. Mắt kính đen đâu?
- Tôi để quên trong xe, quản lý lấy xe đi mất rồi. Thế nên sáng nay mới phải trùm kín để cho em gọi là Bin Laden thế này đây.
- Một ngôi sao như anh mà chỉ có một cái kính thôi ư? Chậc chậc… Cầm lấy cái này rồi về đi!
- Kính của ai đấy?
- Của tôi. Nhưng kính này nam nữ đeo đều được, ko sao đâu mà anh lo.
- Tôi ko lo chuyện đó. Tôi chỉ lo liệu khi đeo kính này rồi tôi có trở nên kỳ lạ như em ko…
- Vậy thì thôi, khỏi đeo. Không cần đeo anh cũng đã rất rất kỳ lạ rồi. Tôi về đây bái bai!
- Đúng là fan kỳ lạ.
Dần dần, nàng trở nên tự nhiên hơn trước mặt anh. Và kế hoạch cũng trôi chảy hơn. Nàng biết anh vẫn luôn ngóng cổ tìm kiếm nàng mỗi khi đến đài SBS. Nàng cũng biết anh đã lén hỏi chú Park về nàng, điều khiến chú Park phải nghiêm khắc nhìn nàng và cảnh cáo “Cháu coi chừng đấy. Họ sắp cưới rồi”. Những lúc như thế, nàng chỉ cười ko nói gì. Có phải nàng kéo anh lại phía mình đâu? Nàng đã cố gắng đẩy anh ra xa rồi đấy chứ, chỉ tại anh cứ tìm cách lại gần nàng thôi. Hoàn toàn ko phải lỗi của nàng.
Hôm nay cũng thế, vừa vào đài chuẩn bị thu hình cho Inkigayo, anh đã biến ngay vào phòng đạo cụ kiếm nàng.
- Sao anh biết tôi ở đây? – Nàng ngạc nhiên.
- Có miệng để làm gì nếu ko biết cách hỏi người khác? Mà em ko thể dịu dàng với tôi hơn được sao?
- Tôi có mắng chửi gì anh hay sao mà bảo tôi ko dịu dàng?
- Em ko biết cách xưng “em” gọi “oppa” sao? Dù sao tôi cũng hơn em mấy tuổi…
- Tôi chỉ gọi oppa khi người đó là bạn trai của tôi. Mà anh thì sắp lấy vợ rồi nên ko thể là bạn trai của tôi được, suy ra tôi ko thể gọi anh là oppa. – Nàng nhún vai.
- Lúc nào em cũng lí sự như thế sao?
- Anh ko thích thì đừng đứng đây nữa, ko tôi lại lí sự bây giờ.
- Khổ nỗi tôi lại thích mới chết chứ… - Anh lầm bầm.
- Anh vừa nói cái gì? – Nàng nhíu mày.
- À ko có gì. Tôi ra chuẩn bị diễn đây.
Nàng nhếch mép nhìn anh ra khỏi phòng. Dĩ nhiên nàng biết anh thích nghe nàng “lí sự” nên mới đi theo tò tò mãi như thế chứ.
======
Sáng thứ hai, chuông đồng hồ réo inh ỏi như thường lệ vào lúc 7.30, báo hiệu một ngày làm việc mới bắt đầu. Đầu nàng đau như búa bổ, cổ họng lại rát buốt. Nàng gần như ko đứng lên nổi. Sau một lúc đắn đo, nang quyết định nhấc điện thoại gọi đến văn phòng xin nghỉ một hôm. Có lẽ cơn mưa đêm qua lúc họ ghi hình gameshow ở công viên nước đã hạ gục nàng.
Lại có tiếng chuông vang lên. Nàng nửa mê nửa tình dụi mắt nhìn đồng hồ. 10 giờ 30 phút sáng. Tiếng chuông vẫn réo vang thúc giục. Nàng nhận ra đó là chuông cửa. Nhíu mày tự hỏi ai lại đến vào giờ này, nàng chầm chậm bước chệch choạng ra cửa. Nàng sống ở Hàn cũng đã được gần một năm, ko người thân, ko bạn bè. Thế nên nghe được tiếng chuông cửa là vô cùng hiếm đối với nàng, trừ những trường hợp đặc biệt như nhận bưu phẩm hay người ta vào nhầm nhà.
Khi cánh cửa mở ra, nàng thấy anh đứng ngay trước mặt, vẻ mặt hiện rõ nét lo lắng.
Ko thể phủ nhận được sự ngạc nhiên tột độ của nàng. Nàng luống cuống, vẻ ngang tàng “lí sự” trước đây đã biến đi đâu mất khi anh đang ngắm nhìn bộ đồ ngủ hình mèo Hello Kitty đang “chụt” vào má gấu Pooh của nàng với ánh mắt thú vị.
- Anh… anh làm gì ở đây?
Anh lắc đầu, tặc lưỡi:
- Em tệ thật! Khách đến nhà mà ko thèm mời vào nữa chứ.
- Mời... mời anh vào.
Nàng ngượng ngập mở rộng cửa. Anh thản nhiên bước vào nhìn ngó xung quanh ngôi nhà nhỏ xíu của nàng.
- Em sống một mình à?
- Vâng.
- Gia đình em vẫn còn ở Việt Nam?
- Phải.
- Dạ phải chứ.
- Vâng.
Anh lắc đầu chịu thua:
- Em bệnh mà vẫn ko hết kỳ lạ. Hay thật!
- Sao anh biết tôi bệnh?
- Sáng vào đài ko thấy gương mặt cau có kèm theo cái miệng lí sự của em, tôi hỏi thì người ta nói em bệnh. Sẵn tiện tôi hỏi luôn địa chỉ để đến thăm. – Anh ngó lơ chỗ khác.
Nàng cười thầm. Anh tưởng nàng ko biết chắc. Địa chỉ nhà nàng chỉ có một là trong hồ sơ nhân viên được cất trong tủ kín ở phòng giám đốc nhân sự, hai là nơi chú Park. Anh muốn biết địa chỉ thì chỉ còn nước lẻn vào lục trong phòng giám đốc hoặc chạy đến nhà chú Park hỏi vì nàng biết hôm nay là ngày nghỉ của ông và ông có thói quen tắt hết nguồn điện thoại trong ngày nghỉ của mình. Dù ứng với trường hợp nào, nàng biết anh đã phải bỏ rất nhiều công sức mới có mặt ở đây.
- Vậy cám ơn anh nha. – Nàng tủm tỉm cười.
Anh sững người. Nàng ngạc nhiên hỏi:
- Gì nữa đây?
- À ko. – Anh lúng túng. – Lần đầu tiên em chịu cười nên tôi hơi bất ngờ.
- Anh thật vớ vẩn.
Nàng chợt thấy chóng mặt, định để mặc anh, vào phòng ngủ tiếp thì anh níu lại:
- Em bệnh thế nào?
- Tôi hơi nhức đầu thôi, ko sao đâu.
- Em đã ăn gì chưa? – Anh quan tâm hỏi.
- Ăn uống gì? Tôi chỉ muốn ngủ thôi, ai ngờ bị anh phá đám…
- Vậy vô ngủ tiếp đi. Tôi nấu chút gì đó cho em ăn, khi nào xong tôi gọi.
Nàng mệt mỏi lắc đầu:
- Nhà chẳng còn gì ăn đâu. Đêm qua về khuya quá nên tôi chưa đi chợ được…
- Để đó tôi đi luôn cho. Em vô ngủ đi!
- Nhưng…
- Ko nhưng nhị gì hết. Đi vô đi!
Anh xua tay đuổi nàng về phòng. Nàng mở cửa rồi chần chừ tựa cửa nhìn ra ngắm anh lăng xăng chạy qua chạy lại chuẩn bị. Ngơ ngẩn mỉm cười, nàng đóng hẳn cửa rồi thả phịch người xuống giường.
Hình như nàng yêu anh thật rồi. Ko còn mơ mộng, ảo tưởng nữa.
Là thật.
Lại có tiếng chuông vang lên. Nàng nửa mê nửa tình dụi mắt nhìn đồng hồ. 10 giờ 30 phút sáng. Tiếng chuông vẫn réo vang thúc giục. Nàng nhận ra đó là chuông cửa. Nhíu mày tự hỏi ai lại đến vào giờ này, nàng chầm chậm bước chệch choạng ra cửa. Nàng sống ở Hàn cũng đã được gần một năm, ko người thân, ko bạn bè. Thế nên nghe được tiếng chuông cửa là vô cùng hiếm đối với nàng, trừ những trường hợp đặc biệt như nhận bưu phẩm hay người ta vào nhầm nhà.
Khi cánh cửa mở ra, nàng thấy anh đứng ngay trước mặt, vẻ mặt hiện rõ nét lo lắng.
Ko thể phủ nhận được sự ngạc nhiên tột độ của nàng. Nàng luống cuống, vẻ ngang tàng “lí sự” trước đây đã biến đi đâu mất khi anh đang ngắm nhìn bộ đồ ngủ hình mèo Hello Kitty đang “chụt” vào má gấu Pooh của nàng với ánh mắt thú vị.
- Anh… anh làm gì ở đây?
Anh lắc đầu, tặc lưỡi:
- Em tệ thật! Khách đến nhà mà ko thèm mời vào nữa chứ.
- Mời... mời anh vào.
Nàng ngượng ngập mở rộng cửa. Anh thản nhiên bước vào nhìn ngó xung quanh ngôi nhà nhỏ xíu của nàng.
- Em sống một mình à?
- Vâng.
- Gia đình em vẫn còn ở Việt Nam?
- Phải.
- Dạ phải chứ.
- Vâng.
Anh lắc đầu chịu thua:
- Em bệnh mà vẫn ko hết kỳ lạ. Hay thật!
- Sao anh biết tôi bệnh?
- Sáng vào đài ko thấy gương mặt cau có kèm theo cái miệng lí sự của em, tôi hỏi thì người ta nói em bệnh. Sẵn tiện tôi hỏi luôn địa chỉ để đến thăm. – Anh ngó lơ chỗ khác.
Nàng cười thầm. Anh tưởng nàng ko biết chắc. Địa chỉ nhà nàng chỉ có một là trong hồ sơ nhân viên được cất trong tủ kín ở phòng giám đốc nhân sự, hai là nơi chú Park. Anh muốn biết địa chỉ thì chỉ còn nước lẻn vào lục trong phòng giám đốc hoặc chạy đến nhà chú Park hỏi vì nàng biết hôm nay là ngày nghỉ của ông và ông có thói quen tắt hết nguồn điện thoại trong ngày nghỉ của mình. Dù ứng với trường hợp nào, nàng biết anh đã phải bỏ rất nhiều công sức mới có mặt ở đây.
- Vậy cám ơn anh nha. – Nàng tủm tỉm cười.
Anh sững người. Nàng ngạc nhiên hỏi:
- Gì nữa đây?
- À ko. – Anh lúng túng. – Lần đầu tiên em chịu cười nên tôi hơi bất ngờ.
- Anh thật vớ vẩn.
Nàng chợt thấy chóng mặt, định để mặc anh, vào phòng ngủ tiếp thì anh níu lại:
- Em bệnh thế nào?
- Tôi hơi nhức đầu thôi, ko sao đâu.
- Em đã ăn gì chưa? – Anh quan tâm hỏi.
- Ăn uống gì? Tôi chỉ muốn ngủ thôi, ai ngờ bị anh phá đám…
- Vậy vô ngủ tiếp đi. Tôi nấu chút gì đó cho em ăn, khi nào xong tôi gọi.
Nàng mệt mỏi lắc đầu:
- Nhà chẳng còn gì ăn đâu. Đêm qua về khuya quá nên tôi chưa đi chợ được…
- Để đó tôi đi luôn cho. Em vô ngủ đi!
- Nhưng…
- Ko nhưng nhị gì hết. Đi vô đi!
Anh xua tay đuổi nàng về phòng. Nàng mở cửa rồi chần chừ tựa cửa nhìn ra ngắm anh lăng xăng chạy qua chạy lại chuẩn bị. Ngơ ngẩn mỉm cười, nàng đóng hẳn cửa rồi thả phịch người xuống giường.
Hình như nàng yêu anh thật rồi. Ko còn mơ mộng, ảo tưởng nữa.
Là thật.
====
Hôm đó anh ở lại chờ nàng ăn hết chén cháo rồi mới về. Trước khi đi còn cẩn thận chia phần cháo để trong tủ lạnh dán giấy dặn dò lại. Nàng phì cười khi mở tủ lạnh ra xem. Anh cứ làm như nàng là con nít ko bằng.
Từ sau hôm đó, nàng quyết định đẩy “kế hoạch” nhanh lên một bậc. Nàng ko lảng xa anh nữa, cũng ko lạnh lùng dửng dưng nữa. Nàng đối xử với anh thân thiết chân tình như một người bạn, và cũng quyết định xưng “em” thay cho tiếng “tôi” lạnh lẽo. Có lẽ chính bản thân anh cũng ko biết, nhưng nàng để ý thấy lần đầu tiên nàng xưng “em” và mỉm cười, nét mặt anh tươi rói. Tiến độ có vẻ nhanh hơn nàng dự đoán. Cả hai người từ vô tình cho đến hữu ý, cứ những khi rảnh rỗi lại đi ăn cùng nhau. Và như nàng để ý, tuyệt nhiên anh ko nhắc đến cô vợ sắp cưới đến một lần.
Hai tháng sau, nàng quyết định thực hiện bước thứ ba.
Nàng lại lao đầu vào công việc, và vin vào cớ đó để gây sự với anh. Nàng nhận biên tập cho một gameshow vừa mới nổi của đài SBS thay cho một đồng nghiệp vừa nộp đơn xin nghỉ. Nàng lo làm đến nỗi quên cả ăn và ngày càng ốm. Cả anh cũng nhận ra điều đó nên cứ ít ngày anh lại đến những lúc nàng đi vắng để nấu nướng hộ nàng. Mối quan hệ giữa họ hiện giờ, theo nàng nghĩ, đang đứng ngay vạch ngăn cách giữa “tình bạn” và “tình yêu”. Nàng nhân danh tình bạn đưa chìa khóa cho anh với lý do “phòng những lúc khẩn cấp”, còn anh cũng nhân danh tình bạn tự động đến nhà nàng nhiều hơn để “giúp đỡ cô bé fan kỳ lạ sống một mình”.
Nàng trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi ở đài truyền hình. Trước khi kịp tra chìa khóa vào ổ, nàng đã nghe thấy tiếng xào nấu trong nhà. Sau một lúc nhíu mày suy nghĩ, vầng trán nàng giãn ra. Có lẽ là anh. Nàng lấy vẻ thản nhiên, mở cửa bước vào.
Qủa nhiên, phía sau quầy bar, anh đang bận rộn nấu nướng với nét mặt nghiêm túc của những lúc tập trung hết tinh thần vào một công việc nào đó. Nàng nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát với nụ cười trên môi. Anh luôn như thế, mỗi khi tập trung làm một việc gì, anh chẳng bao giờ để ý đến những thứ khác diễn ra xung quanh nữa.
- Em về rồi đấy à?
Nàng giật mình, bừng tỉnh. Thật xấu hổ, nàng định lén quan sát anh một chút rồi đột ngột xuất hiện sau lưng khiến anh bất ngờ chơi nhưng lại mải vẩn vơ suy nghĩ đâu đâu để rồi giờ đây chính nàng lại bị anh làm cho bất ngờ.
- Tắm rửa rồi ra ăn cơm. Anh nấu gần xong rồi.
- Vâng.
Nàng khẽ khàng đáp, rồi đi vào phòng. Bắt gặp chiếc giường lớn quen thuộc, nàng buông người nằm dài ra giường nhắm mắt thư giãn. Nàng thấy mệt mỏi. Liệu có nên tiếp tục công việc hay nộp đơn xin nghỉ rồi trở về nhà? Đó là công việc nàng vẫn luôn ước ao mong chờ khi còn ngồi trên ghế giảng đường, nhưng lúc này đây nàng cảm thấy mình ko còn chút sức lực nào nữa. Đâu rồi con người nhiệt huyết của hai năm trước khi vừa tốt nghiệp đại học?
- Em mệt lắm sao?
Tiếng anh vang lên giữa không gian vắng lặng. Nàng nhẹ gật đầu, mắt vẫn nhắm chặt. Chiếc giường khẽ rung lên cho biết anh vừa ngồi xuống bên cạnh. Nàng cảm nhận được những ngón tay anh đang khẽ vuốt lên mái tóc xõa tung ra của nàng.
- Nếu mệt quá thì thôi đi em ạ!
- Anh biết em mệt vì chuyện gì sao?
- Nếu ko vì cái chương trình đó thì còn chuyện gì nữa? Ngày nào em cũng về khuya, mặt mày bơ phờ. – Anh lo lắng nói, ít ra là do nàng nghĩ thế.
- Anh cũng biết khuya vậy sao còn ở đây? Ko sợ chị ấy lo à?
Dù đang nhắm mắt, dù ko nghe thấy anh nói gì, nàng cũng thừa biết anh đang ngỡ ngàng trước câu hỏi của nàng. Ngỡ ngàng vì từ trước đến giờ, chưa bao giờ nàng hỏi thẳng anh điều này. Chiếc giường bị hẫng đi khi anh đứng lên.
- Em nói đúng. Có lẽ cô ấy đang lo lắng. Đồ ăn anh đã bày sẵn trên bàn, em tắm rửa rồi ra ăn ngay cho nóng. Anh về đây.
Nàng gật gật đầu ra hiệu đã hiểu. Sau đó, nàng nghe thấy tiếng cửa trước đóng sập. Ngôi nhà lại trở về vẻ yên ắng cố hữu.
Nàng xoay mặt vào tường. Một giọt nước mắt lặng lẽ thoát ra từ khóe mắt mệt mỏi của nàng.
Và giọt nước mắt thoát ra vì nàng biết anh vẫn chưa đi.
Nàng nấc lên, nức nở. Qủa nhiên, anh ào đến bên cạnh nàng như một cơn lốc xoáy. Anh đỡ nàng lên rồi ôm chặt nàng vào lòng.
- Nín đi! Có chuyện gì nói anh nghe!
Nàng vẫn khóc nấc lên. Nàng càng nức nở anh càng cuống.
- Đừng khóc! Đừng khóc mà… Thật ra là chuyện gì?
- Em ko chịu nổi nữa. – Nàng nghẹn ngào. – Em ko chịu nổi tình trạng bây giờ nữa anh hiểu ko?
Có vẻ như anh hiểu nàng muốn nói điều gì. Anh im lặng, nàng cảm nhận được dường như anh đang hôn lên tóc nàng.
- Vì em cứ đi với anh nên giờ người trong đài cứ nhìn rồi chỉ trỏ vào em… họ nói em đi giành chồng người khác…
Giọng anh đanh lại:
- Ai dám nói em như thế?
- Nhiều người lắm. Nhưng đúng là thế mà…
- Đúng cái gì chứ? Em có làm gì đâu? Từ đầu đến cuối là do anh chủ động đi theo em… Hơn nữa chúng ta đã làm gì quá đáng đâu?
- Nhưng nếu ngay từ đầu em dứt khoát hơn. Nếu ngay từ đầu em ko lờ qua sự thật anh đã đính hôn rồi thì…
Anh cắt ngang lời nàng, xiết nàng chặt hơn:
- Anh yêu em. Em chỉ cần biết như thế… Và chúng ta chưa làm gì vượt qua rào cản cả. Em ko làm gì sai hết.
- Nhưng còn chị ấy… - Nàng nghẹn lời.
- Anh sẽ thú nhận hết với cô ấy, anh chấp nhận cô ấy vì lúc đó thật sự anh ko hiểu nổi chính mình nữa. Từ đầu đến cuối anh hoàn toàn ko có cảm giác với cô ấy. Sau này gặp em rồi anh mới hiểu mình chỉ yêu em thôi. Cô ấy có nói anh là tên đểu cũng được. Chỉ cần em ở bên cạnh anh. Em có yêu anh ko?
Nàng khóc to hơn nữa:
- Có… em yêu anh…
Và trong tất cả những điều nàng vừa nói, câu này là thật nhất.
=====
Họ trải qua những tháng ngày vui vẻ hạnh phúc nhất đời. Càng ở bên anh, nàng càng tin trực giác trước đây của mình hoàn toàn đúng. Đây là người đàn ông của nàng. Anh là tất cả của đời nàng. Sự chân thành của Eric đôi lúc khiến nàng cảm động đến phát khóc lên được. Và nàng sẽ làm mọi cách bảo vệ anh. Một khi anh biết những việc nàng đã làm, có lẽ anh sẽ… Nhưng nàng chưa muốn quan tâm đến điều này.
Việc nàng cần làm bây giờ là phải đến gặp cô ấy.
Cô ấy ngồi ở một góc khuất trong quán cà phê quen thuộc họ thường gặp gỡ nhau. Váy áo đắt tiền, trang sức giày dép hợp thời trang, mái tóc dài được chăm sóc cẩn thận xõa tung và một cặp kính đen hàng hiệu cài ngay trên tóc. Trông cô đẹp một cách hoàn hảo với thân hình của một siêu mẫu. Nhìn cô ấy từ xa, nàng lén đưa mắt ngó mình trong gương rồi chợt hổ thẹn. Anh yêu được nàng quả là một điều kỳ diệu.
- Cô đến rồi à?
Cô ấy nhếch mép, lạnh lùng. Nàng gật đầu chào, rồi lẳng lặng kéo ghế ngồi xuống. Người phục vụ đưa cho nàng cuốn thực đơn nước uống. Mải lật qua vài trang, nàng ko để ý đến ánh mắt soi mói của người đối diện vào tay mình.
- Kim cương cơ đấy. Coi bộ chồng chưa cưới của tôi yêu thương cô quá nhỉ?
Nàng lấy vẻ bình thản, chỉ đại vào một loại nước uống nào đó cho người phục vụ ghi xuống rồi đặt tay xuống đùi.
- Phải. Anh ấy rất thương tôi. Và cũng cám ơn cô. Nhờ cô mà chúng tôi mới đến được với nhau.
Cô gái – vị hôn thê chính thức của anh – nhếch mép:
- Để coi được bao lâu. Nhưng sao cũng được, tôi tính bước thứ tư sẽ được thực hiện lúc…
Nàng cắt ngang:
- Tôi đến đây để nói với cô là tôi muốn cắt hợp đồng.
- Cái gì? – Cô gái nhíu mày. – Cô nói cái quái gì thế?
- Tôi ko muốn làm điều này nữa. Tôi ko muốn gây tổn hại cho Eric.
- Chà… thắm thiết nhỉ? – Cô gái tặc lưỡi. – Tôi vẫn biết cô thương anh ta, nhưng ko ngờ lại si mê đến mức này.
- Tôi yêu anh ấy. – Nàng nhìn thẳng mặt cô ta, dõng dạc nói.
- Vậy thì sao? Cô đã nhận tiền của tôi, đã ký hợp đồng thì phải làm cho trót chứ.
- Cái hợp đồng đó tôi đã xé nát từ khi Eric ngỏ lời yêu tôi rồi. Còn tiền của cô ư? Tôi đã chuyển toàn bộ vào tài khoản đứng tên anh ấy, coi như bù đắp những gì cô đã gây ra cho anh ấy. Mà đó có thật là tiền của cô ko nhỉ? Suy cho cùng ngay từ đầu cô đã luôn đào mỏ anh ấy rồi…
Nàng ko nói được hết câu vì chợt thấy đau đau một bên má. Cô ta vừa tát nàng.
- Im đi! Cô nghĩ cô có tư cách nói tôi à? Dù cô có chuyển tiền đi đâu, nếu anh ta biết cô đã nhận tiền để quyến rũ anh ta, liệu anh ta có tha thứ cho cô ko?
- Đó là chuyện của tôi. – Nàng lạnh lùng đứng lên. – Tự tôi sẽ biết cách giải thích với anh ấy. Còn cô, chấm dứt ngay trước khi quá muộn! Cô muốn dựa hơi anh ấy thì được rồi đó, từ bạn gái cho đến vị hôn thê, chừng đó danh phận cũng đủ để sự nghiệp của cô có chút khởi sắc rồi. Tranh thủ đi trước khi hôn ước giữa hai người bị hủy bỏ và cũng cảm ơn vì đã bày kế giúp tôi chinh phục anh ấy nhanh hơn.
Mặc kệ cô gái ngồi chết trân, nàng mở cửa bước ra ngoài. Nàng hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra. Không khí quả thật rất trong lành. Nàng có cảm giác như mình vừa bước ra khỏi vũng bùn... Nàng lôi điện thoại ra bấm phím “1” mà từ lâu nàng đã cài số anh vào đó để gọi nhanh.
- Em à?
Thoáng chốc lòng nàng ấm hẳn lên.
- Vâng. Anh đang làm gì đó?
- À đang làm chút chuyện trong phòng thu. Em đang ở đâu vậy?
- Em vừa gặp bạn xong, tính gọi nói chuyện với anh một lúc nhưng nếu anh bận thì thôi vậy…
- Có gấp lắm ko em?
- Ko có gì đâu, anh cứ làm việc đi! Lúc nào rảnh nói cũng được. – Nàng cười.
- Vậy đi, tối mai anh rảnh, mình đi chơi nhé? Mấy hôm nay anh bận tối mặt nên chưa được nhìn thấy em nữa, chỉ toàn nghe giọng thôi…
- Thế cũng được ạ. – Nàng nhỏ nhẹ. – Em gác máy đây. Tạm biệt anh.
- Tạm biệt. Anh nhớ em nhiều lắm… - Anh thì thầm trước khi gác máy
Nàng nghẹn ngào. Nàng cũng nhớ anh vô cùng. Hai hôm ko gặp mà nàng tưởng như hàng thế kỷ. Ngày mai nàng sẽ kể thật với anh tất cả mọi chuyện, từ lúc nàng thất vọng thế nào khi nhìn thấy anh và vị hôn thê bên nhau trong trường quay, đến nỗi cô gái ấy nhìn thấy được và đã đến gặp nàng để thỏa thuận. Hóa ra từ đầu đến cuối cô ta ko hề yêu anh mà chỉ lợi dụng danh tiếng và địa vị gia đình để làm đà tiến thân. Tuy nhiên có lẽ vì tài năng ko có nên cô ta cứ mãi bình bình như thế. Do gia đình thúc giục nên sau cùng anh đồng ý đính hôn với cô ta trong lúc tâm trạng trống rỗng. Một mặt cô ta thật sự muốn trở thành vợ anh để sau này đốc thúc anh sang Mỹ thừa hưởng gia sản khổng lồ. Mặt khác cô ta lại muốn tạo dựng tiếng tăm ở đây. Cuối cùng, tiếng tăm lớn hơn cả mớ gia sản kia, cô ta đánh hơi thấy cơ hội khi nhìn thấy nàng thẫn thờ ngắm anh. Điều kiện cô ta đưa ra là nàng phải quyến rũ được anh, phải làm sao cho anh phản bội cô ta và cung cấp bằng chứng cũng như làm nhân chứng trước báo giới sau này cho cô ta. Cô ta muốn từ đây về sau mỗi khi nhìn thấy cô ta, người ta sẽ nhớ đến cô ta như một cô gái tội nghiệp bị chồng chưa cưới bỏ rơi. Một vai diễn hay thì người ta sẽ chỉ nhớ đến trong một giai đoạn nhất định. Nhưng một người phụ nữ bất hạnh trong tình cảm sẽ dễ nhận được sự cảm thông và được nhớ đến lâu hơn, từ đó mở ra nhiều cơ hội trong sự nghiệp diễn xuất hơn vì người ta sẽ tò mò muốn biết cô ta vươn lên làm lại cuộc đời bằng cách nào. Đó chính là suy nghĩ của cô ta.
Đánh trúng vào tình cảm yếu đuối của nàng cùng món nợ của cha nàng ở quê nhà, cô ta đã thành công trong việc lôi kéo nàng tham gia âm mưu của mình với số tiền 30 triệu won và một lời hứa “sẽ ko xen vào chuyện tình cảm của hai người. Cô muốn có anh ta thì cứ việc lấy”. Và nàng cho rằng đó là cái gật đầu ngu ngốc nhất trong cuộc đời mình. Bằng những bước đi cô ta vạch ra sẵn, nàng dần chinh phục được anh và khiến anh yêu nàng say đắm. Nhưng cô ta ko hề nghĩ đến việc chính bản thân nàng cũng bị anh chinh phục hoàn toàn, để rồi cảm thấy tội lỗi vì đã lừa dối anh. Cô ta ko hề nghĩ rằng giờ đây nàng ko đủ sức dứt mình ra khỏi anh nữa.
Dù có thế nào, ngày mai nàng cũng sẽ nói thật với anh.
=====
Nàng bước vào trụ sở nhà đài, tâm trạng phơi phới. Chiều nay nàng sẽ được gặp anh. Cả tối qua nàng nhớ anh đến cồn cào trong lòng. Nửa muốn gặp anh, nửa lại hồi hộp ko biết phản ứng của anh sẽ ra sao khi nghe nàng nói… Nhưng sao cũng được, chỉ cần nàng ko hổ thẹn với bản thân, thế là đủ.
Giờ nàng mới để ý đến ánh mắt mọi người xung quanh. Họ nhìn nàng lạ lắm. Soi mói, xét nét. Vài ba nhóm còn xầm xì chỉ trỏ về phía nàng.
- Hồ ly tinh!
Một cô gái đi ngang qua nàng lầm bầm đủ để mình nàng nghe thấy. Nàng điếng người. Chẳng lẽ những gì nàng bịa ra trước đó với anh giờ đã thành sự thật? Nhưng… bằng cách nào…
Như để trả lời cho câu hỏi của nàng, một đám phóng viên ào tới cùng vô số micro chĩa vào nàng và máy ảnh chớp liên hồi.
- Thưa cô, cô xyz tố cáo cô giựt chồng sắp cưới của cô ấy, có đúng như vậy ko?
- Xin cô cho biết cảm tưởng về bài báo sáng nay cùng những lời phát biểu của cô xyz.
- Cô đã xem qua tin tức chưa? Co có cảm nghĩ gì khi nhìn thấy cô xyz khóc vì mình?
- ………………………………………..
Nàng choáng váng, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một bàn tay nắm tay nàng lôi mạnh đi. Nàng thấy mình bị quăng vào xe, cửa xe đóng sập rồi vụt đi. Nàng cố gắng định thần, nhìn cho rõ hai người đang ngồi phía trên. Người đang lái xe là tài xế của anh, bên cạnh là quản lý.
- Chúng tôi sẽ đưa cô đến chỗ cậu ấy an toàn, cô yên tâm!
Nàng thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra anh đã đưa họ đến “cứu” nàng. Nàng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
- Thật ra có chuyện gì vậy? – Nàng hỏi.anh quản lý.
Anh ta ko đáp, mà chuyền tờ báo còn thơm mùi mực in xuống chỗ nàng.
“Nữ diễn viên XYZ công khai thừa nhận chồng sắp cưới đã phản bội cô”
Nàng hốt hoảng, lật nhanh mấy trang báo. Đọc lướt qua một lúc, nàng phẫn nộ nhận ra trong bài báo đó toàn lời dối trá. Cô ta đã ra tay. Thậm chí cô ta còn cung cấp những tấm hình anh chụp cùng nàng để đăng lên minh họa cho bài viết. Cô ta nói anh theo đuổi cô ta, trong thời gian yêu nhau vẫn tiếp tục lén đi lại với những cô gái khác; cô ta cứ nghĩ bắt anh đính hôn sẽ chấp dứt được tình trạng này nhưng anh ngày càng quá đáng hơn. Đọc đến đó, nàng tức giận xé toang tờ báo. Quản lý của anh im lặng ko nói gì. Chiếc xe đỗ xịch trước cửa sau nhà anh. Nàng đưa mắt dò hỏi, hiểu ý, anh quản lý nói:
- Phía trước nhà đều có phóng viên. Sẽ an toàn hơn nếu những ngày này cô cậu ở yên trong nhà, tạm ngưng xuất hiện trước đám đông. Chúng tôi đã bố trí vệ sĩ canh gác quanh nhà ko cho phóng viên đột nhập vào.
Nàng lặng lẽ gật đầu ngỏ ý cảm ơn, rồi bước nhanh vào nhà. Anh đón nàng ngay tận cửa, giang tay ôm chặt lấy nàng.
- Em xin lỗi… - Nàng thì thầm.
- Khờ quá, em đâu có lỗi gì. – Anh vuốt tóc nàng. – Anh đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra mà.
- Em…
- Ko sao đâu. Sẽ qua mau thôi… - Anh thủ thỉ vào tai nàng.
- Tôi cũng hy vọng thế lắm. – Anh quản lý đi sau nàng lên tiếng. – Nhưng mấy cái hợp đồng phim đó…
Nàng thấy anh nghiêm mặt ra hiệu, ko cho anh ta nói tiếp. Nàng hỏi dồn:
- Mấy cái hợp đồng phim gì? Như thế nào? Anh giấu em chuyện gì phải ko?
- Ko có gì đâu mà, em yên…
- Làm sao em yên tâm được chứ? Nói em biết đi… Hợp đồng phim gì??
Anh nhìn nàng một lúc lâu, rồi thở dài:
- Phản ứng khán giả ko tốt lắm, họ đòi cắt toàn bộ hợp đồng quay phim của anh…
- Và? – Nàng cố gắng hy vọng.
- Nhà đài đã đồng ý. – Anh nói nhẹ nhàng.
Nàng ngồi phịch xuống sàn. Nước mắt rơi lã chã. Gì chứ về thủ đoạn thì nàng ko thể bằng cô ta. Cô ta có tài vận động người khác phản ứng để gây bất lợi cho những ai cô ta thù ghét. Nàng đã hại anh rồi…
- Sao lại khóc? Có phải lỗi của em đâu? – Anh cuống lên. – Anh còn thấy có lỗi vì đã lôi em vào chuyện này…
- Ko… là lỗi của em… là lỗi tại em…
Nàng khóc ngất trên vai anh.
Nàng tỉnh dậy lúc nửa đêm. Mải khóc, nàng ngủ quên lúc nào ko hay. Có lẽ anh đã đặt nàng lên giường rồi ngủ quên bên cạnh luôn. Nàng lặng ngắm gương mặt anh ngủ say vô tư như một đứa trẻ. Người đàn ông này, người đàn ông nàng yêu… đã từng có một sự nghiệp tốt đẹp đáng để người người ngưỡng mộ. Một trong những lý do khiến nàng yêu anh trong ảo tưởng ngay từ trước khi gặp chính là vì con người bản lĩnh một tay tạo dựng sự nghiệp cho bản thân, ko ỷ lại vào gia đình. Nàng ko thể đánh đổ cuộc đời anh được. Nàng phải làm gì đó cho người mình yêu.
Nàng ngắm anh lần nữa rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi. Nàng sẽ nhớ lắm đôi môi nồng nồng mùi thuốc lá này… Đặt lá thư giải thích tất cả mọi chuyện trên bàn, thật nhẹ nhàng, nàng bước xuống giường rồi đi ra ngoài. Toàn bộ đèn đã được tắt hết, bóng tối tràn ngập khắp ngôi nhà. Nàng khoác lại chiếc áo khoác rồi mở cửa. Một cận vệ chặn nàng lại, nàng lắc đầu chỉ tay ra hiệu về phía trước. Anh ta chần chừ một lúc rồi để nàng đi. Cũng chẳng sao, nhiệm vụ của anh ta chỉ là canh chừng ko cho ai vào nhà chứ đâu có cấm người trong nhà đi ra ngoài.
Nàng trùm khăn che kín khuôn mặt rồi đi bộ về nhà. Phóng viên đã rút hết. Có lẽ họ nhận được tin báo nàng đến nhà anh ở nên toàn bộ đã sang hết bên đó. Càng tốt. Ko cản trở công việc của nàng. Nàng lên phòng, lôi hết toàn bộ thùng giấy đựng hồ sơ cá nhân ra lục lọi. Tìm được thứ cần tìm, nàng mỉm cười bỏ vào túi áo rồi mở tủ lôi túi du lịch ra bỏ một ít quần áo cùng đồ dùng cá nhân vào. Đâu đó xong xuôi, nàng ra ngoài khép cửa lại.
Nàng lại đi bộ sang đài truyền hình SBS. Nàng bỏ thứ vừa tìm được vào một phong bì, bên ngoài tô thật đậm chữ “CHỨNG CỨ” rồi đặt vào hòm thư cá nhân của chú Park ngay bên hông đài truyền hình.
Sau khi đã hoàn tất những gì cần làm, nàng bước ra ngoài, hít thở không khí trời đêm một lần nữa, rồi bước đi.
Từ đây sẽ ko ai nhìn thấy nàng nữa.
Giờ nàng mới để ý đến ánh mắt mọi người xung quanh. Họ nhìn nàng lạ lắm. Soi mói, xét nét. Vài ba nhóm còn xầm xì chỉ trỏ về phía nàng.
- Hồ ly tinh!
Một cô gái đi ngang qua nàng lầm bầm đủ để mình nàng nghe thấy. Nàng điếng người. Chẳng lẽ những gì nàng bịa ra trước đó với anh giờ đã thành sự thật? Nhưng… bằng cách nào…
Như để trả lời cho câu hỏi của nàng, một đám phóng viên ào tới cùng vô số micro chĩa vào nàng và máy ảnh chớp liên hồi.
- Thưa cô, cô xyz tố cáo cô giựt chồng sắp cưới của cô ấy, có đúng như vậy ko?
- Xin cô cho biết cảm tưởng về bài báo sáng nay cùng những lời phát biểu của cô xyz.
- Cô đã xem qua tin tức chưa? Co có cảm nghĩ gì khi nhìn thấy cô xyz khóc vì mình?
- ………………………………………..
Nàng choáng váng, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một bàn tay nắm tay nàng lôi mạnh đi. Nàng thấy mình bị quăng vào xe, cửa xe đóng sập rồi vụt đi. Nàng cố gắng định thần, nhìn cho rõ hai người đang ngồi phía trên. Người đang lái xe là tài xế của anh, bên cạnh là quản lý.
- Chúng tôi sẽ đưa cô đến chỗ cậu ấy an toàn, cô yên tâm!
Nàng thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra anh đã đưa họ đến “cứu” nàng. Nàng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
- Thật ra có chuyện gì vậy? – Nàng hỏi.anh quản lý.
Anh ta ko đáp, mà chuyền tờ báo còn thơm mùi mực in xuống chỗ nàng.
“Nữ diễn viên XYZ công khai thừa nhận chồng sắp cưới đã phản bội cô”
Nàng hốt hoảng, lật nhanh mấy trang báo. Đọc lướt qua một lúc, nàng phẫn nộ nhận ra trong bài báo đó toàn lời dối trá. Cô ta đã ra tay. Thậm chí cô ta còn cung cấp những tấm hình anh chụp cùng nàng để đăng lên minh họa cho bài viết. Cô ta nói anh theo đuổi cô ta, trong thời gian yêu nhau vẫn tiếp tục lén đi lại với những cô gái khác; cô ta cứ nghĩ bắt anh đính hôn sẽ chấp dứt được tình trạng này nhưng anh ngày càng quá đáng hơn. Đọc đến đó, nàng tức giận xé toang tờ báo. Quản lý của anh im lặng ko nói gì. Chiếc xe đỗ xịch trước cửa sau nhà anh. Nàng đưa mắt dò hỏi, hiểu ý, anh quản lý nói:
- Phía trước nhà đều có phóng viên. Sẽ an toàn hơn nếu những ngày này cô cậu ở yên trong nhà, tạm ngưng xuất hiện trước đám đông. Chúng tôi đã bố trí vệ sĩ canh gác quanh nhà ko cho phóng viên đột nhập vào.
Nàng lặng lẽ gật đầu ngỏ ý cảm ơn, rồi bước nhanh vào nhà. Anh đón nàng ngay tận cửa, giang tay ôm chặt lấy nàng.
- Em xin lỗi… - Nàng thì thầm.
- Khờ quá, em đâu có lỗi gì. – Anh vuốt tóc nàng. – Anh đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra mà.
- Em…
- Ko sao đâu. Sẽ qua mau thôi… - Anh thủ thỉ vào tai nàng.
- Tôi cũng hy vọng thế lắm. – Anh quản lý đi sau nàng lên tiếng. – Nhưng mấy cái hợp đồng phim đó…
Nàng thấy anh nghiêm mặt ra hiệu, ko cho anh ta nói tiếp. Nàng hỏi dồn:
- Mấy cái hợp đồng phim gì? Như thế nào? Anh giấu em chuyện gì phải ko?
- Ko có gì đâu mà, em yên…
- Làm sao em yên tâm được chứ? Nói em biết đi… Hợp đồng phim gì??
Anh nhìn nàng một lúc lâu, rồi thở dài:
- Phản ứng khán giả ko tốt lắm, họ đòi cắt toàn bộ hợp đồng quay phim của anh…
- Và? – Nàng cố gắng hy vọng.
- Nhà đài đã đồng ý. – Anh nói nhẹ nhàng.
Nàng ngồi phịch xuống sàn. Nước mắt rơi lã chã. Gì chứ về thủ đoạn thì nàng ko thể bằng cô ta. Cô ta có tài vận động người khác phản ứng để gây bất lợi cho những ai cô ta thù ghét. Nàng đã hại anh rồi…
- Sao lại khóc? Có phải lỗi của em đâu? – Anh cuống lên. – Anh còn thấy có lỗi vì đã lôi em vào chuyện này…
- Ko… là lỗi của em… là lỗi tại em…
Nàng khóc ngất trên vai anh.
Nàng tỉnh dậy lúc nửa đêm. Mải khóc, nàng ngủ quên lúc nào ko hay. Có lẽ anh đã đặt nàng lên giường rồi ngủ quên bên cạnh luôn. Nàng lặng ngắm gương mặt anh ngủ say vô tư như một đứa trẻ. Người đàn ông này, người đàn ông nàng yêu… đã từng có một sự nghiệp tốt đẹp đáng để người người ngưỡng mộ. Một trong những lý do khiến nàng yêu anh trong ảo tưởng ngay từ trước khi gặp chính là vì con người bản lĩnh một tay tạo dựng sự nghiệp cho bản thân, ko ỷ lại vào gia đình. Nàng ko thể đánh đổ cuộc đời anh được. Nàng phải làm gì đó cho người mình yêu.
Nàng ngắm anh lần nữa rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi. Nàng sẽ nhớ lắm đôi môi nồng nồng mùi thuốc lá này… Đặt lá thư giải thích tất cả mọi chuyện trên bàn, thật nhẹ nhàng, nàng bước xuống giường rồi đi ra ngoài. Toàn bộ đèn đã được tắt hết, bóng tối tràn ngập khắp ngôi nhà. Nàng khoác lại chiếc áo khoác rồi mở cửa. Một cận vệ chặn nàng lại, nàng lắc đầu chỉ tay ra hiệu về phía trước. Anh ta chần chừ một lúc rồi để nàng đi. Cũng chẳng sao, nhiệm vụ của anh ta chỉ là canh chừng ko cho ai vào nhà chứ đâu có cấm người trong nhà đi ra ngoài.
Nàng trùm khăn che kín khuôn mặt rồi đi bộ về nhà. Phóng viên đã rút hết. Có lẽ họ nhận được tin báo nàng đến nhà anh ở nên toàn bộ đã sang hết bên đó. Càng tốt. Ko cản trở công việc của nàng. Nàng lên phòng, lôi hết toàn bộ thùng giấy đựng hồ sơ cá nhân ra lục lọi. Tìm được thứ cần tìm, nàng mỉm cười bỏ vào túi áo rồi mở tủ lôi túi du lịch ra bỏ một ít quần áo cùng đồ dùng cá nhân vào. Đâu đó xong xuôi, nàng ra ngoài khép cửa lại.
Nàng lại đi bộ sang đài truyền hình SBS. Nàng bỏ thứ vừa tìm được vào một phong bì, bên ngoài tô thật đậm chữ “CHỨNG CỨ” rồi đặt vào hòm thư cá nhân của chú Park ngay bên hông đài truyền hình.
Sau khi đã hoàn tất những gì cần làm, nàng bước ra ngoài, hít thở không khí trời đêm một lần nữa, rồi bước đi.
Từ đây sẽ ko ai nhìn thấy nàng nữa.
=====
NHIỀU THÁNG SAU
Nàng trở về từ trường quay sau một ngày làm việc mệt mỏi. Chưa bao giờ mệt như hôm nay. Có một số thực tập sinh đến học hỏi cách dựng chương trình, sếp nàng giao hết cho nàng nhiệm vụ dẫn dắt họ. Càng dẫn dắt nàng càng thấy biết ơn chú Park hơn. Có lẽ nàng nên gọi điện thăm hỏi ông.
Cửa thang máy vừa mở, nàng lững lờ lết từng bước về cửa nhà, ko để ý đến mình vừa đi lướt qua ai.
- Mới có mấy tháng ko gặp mà em vô tình vậy sao?
Nàng sững người. Giọng nói quen quá… Quen đến mức nàng ko cần phải quay lưng lại cũng biết người đó là ai.
- Anh làm gì ở đây?
- Em ko thèm mời cả khách vào nhà à? – Anh chống tay vào bệ cửa, say đắm nhìn nàng khiến nàng bối rối vội quay đi.
- Anh vào đi.
Nàng mở rộng cửa, tay chân chợt trở nên thừa thãi. Cánh cửa vừa đóng sập lại, anh liền kéo nàng vào lòng ôm chặt.
- Anh nhớ em… Nhớ kinh khủng…
Nàng vùng vẫy cố thoát ra khỏi vòng tay anh:
- Em ko xứng đáng với anh đâu… Em đã gạt anh… Buông em ra đi! Anh đi về Hàn đi!!
Anh xiết nàng chặt hơn nữa trong vòng tay.
- Anh ko đi đâu hết. Khó khăn lắm mới dụ được chú Park nói ra nơi ở của em. Biết được em trốn sang tận Úc thế này anh đã phải thu xếp toàn bộ công việc bay sang ngay với em. Em nỡ đuổi anh về sao?
- Em… - Nước mắt nàng bắt đầu tuôn.
- Anh yêu em thật lòng và ko để tâm đến những thứ khác nữa. Anh chỉ biết anh cần em, thế thôi!
- Nhưng em có lỗi với anh…
- Em chẳng có lỗi gì hết. Nếu ko nhờ chuyện đó làm sao chúng ta đến được với nhau? Anh đã đọc lá thư, anh cũng đã nghe hết cuộn băng thu âm cuộc nói chuyện giữa em và cô ta mà em để lại trước khi đi rồi, cô ta cũng đã ê chề lắm rồi, dù có nợ anh chuyện gì em cũng đã trả hết. Vậy tại sao em phải trốn tránh anh nữa? Em muốn hành hạ anh sao?
- Anh đừng như vậy mà… Khó khăn lắm em mới quên được chuyện đó…
- Vậy em có quên được anh hay ko??
Anh nâng cằm nàng lên, bắt nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình:
- Nói anh nghe… em có quên anh ko?
Nàng nhận ra ngay sai lầm của mình khi nhìn thẳng vào mắt anh. Nàng ko dứt ra được. Đây là lỗi lầm mà ngay khi còn ở Hàn nàng vẫn thường mắc phải…
- Ko… em ko quên được anh… em nhớ anh vô cùng…
Nàng thổn thức gục đầu vào vai anh. Hạnh phúc của nàng là đây. Tình yêu của nàng là đây. Và nàng sẽ ko để mất anh nữa…
=====
NHIỀU THÁNG SAU NỮA
- Cô khỏe ko?
Hai cô gái ngồi đối diện nhau trong một góc khuất ở quán cà phê.
- Tạm ổn.
- Tiền tôi đưa cho cô xài đủ ko?
- Cũng đủ. Còn cô thế nào? Cô với anh ta hạnh phúc chứ?
- Rất hạnh phúc. – Một trong hai cô mỉm cười.
- Có ai nói cho cô biết nụ cười của cô bây giờ trông rất gian xảo ko?
Cô gái nhếch mép
- Ko phải gian xảo, mà đó là nụ cười của một người thông minh. Người phụ nữ thông minh luôn biết cách lấy được thứ mình muốn. Cũng như cô, đồng ý hợp tác với tôi, tức là cô cũng rất thông minh trong việc muốn giành lấy thứ cô mong muốn là tiền.
- Đối với tôi, cô rất xảo quyệt. Cô lập mưu kế từ đầu đến cuối. Lúc nào cũng giả vờ hiền lành qua mặt tất cả mọi người, tất nhiên là trừ tôi. Tôi nhìn ra bộ mặt của cô ngay lúc ở studio. Vẻ mặt cô nhìn anh ta thì… chậc chậc…làm như ở đó chỉ có cô và anh ta…
- Suy cho cùng tôi vẫn đỡ hơn cô, vì tôi yêu anh ấy thật lòng và tôi làm mọi thứ chỉ để ở bên cạnh anh ấy. Còn cô, cô vẫn mê tiền nhiều hơn. Cô ko có tư cách so sánh với tôi.
- Tôi cũng ko ngờ ý định biến cô thành con cờ của tôi cuối cùng lại thành ra ngược lại. Tôi đến tìm cô để cô giúp tôi, cuối cùng cô lại biến tôi thành dưới cơ của cô. Quả thật cô cao tay ấn lắm. Con người tôi ít khi nào khen ai, nhưng tôi phải thừa nhận cái chiêu tung hỏa mù thu âm của cô rồi gửi đến đài truyền hình, rồi lại bảo tôi lên bù lu bù loa trên đó, sau còn bày đặt đưa ra chứng cứ rồi bỏ đi xa…
- Cách làm ko quan trọng, thứ quan trọng nhất là kết quả. Tôi làm sao ko quan trọng, điều tốt nhất là cả hai chúng ta đều có được thứ mình muốn. Tôi có Eric, cô có tiền. Vậy còn muốn gì hơn? Tôi biết cô cũng chẳng cần cái danh tiếng đâu. Cô chỉ cần có tiền để vui sống với tên người yêu kia thôi chứ gì? Vì hắn mà cô kiên quyết thực hiện kế hoạch thay vì ăn sung mặc sướng làm bà Mun.
- Lúc cô gật đầu đồng ý là tôi nghi rồi.
- Lẽ ra tôi ko lên tiếng, nhưng kế hoạch của cô có quá nhiều kẽ hở, buộc tôi phải sắp xếp lại để cả 3 chúng ta, tôi, cô và Eric đều ko bị thiệt hại gì lớn lắm. Vậy là tốt rồi.
- Một lần nữa, cô xảo quyệt lắm.
- Và cũng một lần nữa, đó là vì tôi thông minh và biết mình muốn gì. Thế thôi.
- Sao cũng được. Tôi về đây, anh ấy đang chờ.
- Vậy cô về đi. Có khó khăn gì thì đến gặp tôi. Đừng để tên đó đào hết mỏ của cô!
- Tôi biết mà. Tôi tỉnh táo lắm cô yên tâm.
Hai cô gái chia tay nhau tại đó.
HẾT
GUINEVERE
Từ 15:00 ngày 14/3 đến 21:20 ngày 15/3
- Cô khỏe ko?
Hai cô gái ngồi đối diện nhau trong một góc khuất ở quán cà phê.
- Tạm ổn.
- Tiền tôi đưa cho cô xài đủ ko?
- Cũng đủ. Còn cô thế nào? Cô với anh ta hạnh phúc chứ?
- Rất hạnh phúc. – Một trong hai cô mỉm cười.
- Có ai nói cho cô biết nụ cười của cô bây giờ trông rất gian xảo ko?
Cô gái nhếch mép
- Ko phải gian xảo, mà đó là nụ cười của một người thông minh. Người phụ nữ thông minh luôn biết cách lấy được thứ mình muốn. Cũng như cô, đồng ý hợp tác với tôi, tức là cô cũng rất thông minh trong việc muốn giành lấy thứ cô mong muốn là tiền.
- Đối với tôi, cô rất xảo quyệt. Cô lập mưu kế từ đầu đến cuối. Lúc nào cũng giả vờ hiền lành qua mặt tất cả mọi người, tất nhiên là trừ tôi. Tôi nhìn ra bộ mặt của cô ngay lúc ở studio. Vẻ mặt cô nhìn anh ta thì… chậc chậc…làm như ở đó chỉ có cô và anh ta…
- Suy cho cùng tôi vẫn đỡ hơn cô, vì tôi yêu anh ấy thật lòng và tôi làm mọi thứ chỉ để ở bên cạnh anh ấy. Còn cô, cô vẫn mê tiền nhiều hơn. Cô ko có tư cách so sánh với tôi.
- Tôi cũng ko ngờ ý định biến cô thành con cờ của tôi cuối cùng lại thành ra ngược lại. Tôi đến tìm cô để cô giúp tôi, cuối cùng cô lại biến tôi thành dưới cơ của cô. Quả thật cô cao tay ấn lắm. Con người tôi ít khi nào khen ai, nhưng tôi phải thừa nhận cái chiêu tung hỏa mù thu âm của cô rồi gửi đến đài truyền hình, rồi lại bảo tôi lên bù lu bù loa trên đó, sau còn bày đặt đưa ra chứng cứ rồi bỏ đi xa…
- Cách làm ko quan trọng, thứ quan trọng nhất là kết quả. Tôi làm sao ko quan trọng, điều tốt nhất là cả hai chúng ta đều có được thứ mình muốn. Tôi có Eric, cô có tiền. Vậy còn muốn gì hơn? Tôi biết cô cũng chẳng cần cái danh tiếng đâu. Cô chỉ cần có tiền để vui sống với tên người yêu kia thôi chứ gì? Vì hắn mà cô kiên quyết thực hiện kế hoạch thay vì ăn sung mặc sướng làm bà Mun.
- Lúc cô gật đầu đồng ý là tôi nghi rồi.
- Lẽ ra tôi ko lên tiếng, nhưng kế hoạch của cô có quá nhiều kẽ hở, buộc tôi phải sắp xếp lại để cả 3 chúng ta, tôi, cô và Eric đều ko bị thiệt hại gì lớn lắm. Vậy là tốt rồi.
- Một lần nữa, cô xảo quyệt lắm.
- Và cũng một lần nữa, đó là vì tôi thông minh và biết mình muốn gì. Thế thôi.
- Sao cũng được. Tôi về đây, anh ấy đang chờ.
- Vậy cô về đi. Có khó khăn gì thì đến gặp tôi. Đừng để tên đó đào hết mỏ của cô!
- Tôi biết mà. Tôi tỉnh táo lắm cô yên tâm.
Hai cô gái chia tay nhau tại đó.
HẾT
GUINEVERE
Từ 15:00 ngày 14/3 đến 21:20 ngày 15/3
Banjun Fic 1: Một câu chuyện hoang đường
Fic đã post ở Shinhwavn.com.
Author: Guinevere
Written date: 13.09.08
Cô lặng lẽ bước đi trên con đường vắng. Ánh đèn cao áp ko lấy gì làm sáng lắm hắt xuống tạo nên một khung cảnh mờ ảo liêu trai. Nếu là lúc bình thường có lẽ cô sẽ rụt cổ co người cố gắng giấu mình trong lớp áo khoác vải bên ngoài và chạy thật nhanh. Nhưng giờ đây, tự nhiên cô thấy mình như chẳng có sức để chạy, và cũng chẳng thấy sợ hãi gì cả. Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết bước và bước về phía trước.
Đi hết con đường mòn, công viên hiện ra trước mắt cô. Không một bóng người. Phải rồi, cũng đã hơn mười một giờ đêm, làm gì còn ai ngoài công viên giờ này… trừ cô. Nhưng có thật là hơn mười một giờ rồi ko nhỉ? Cô ko rõ tại sao mình có thể nắm chắc được thời gian khi chiếc đồng hồ đeo tay quen thuộc ko nằm vắt sang cổ tay cô lúc này. Nhưng cô tin chắc bây giờ đã qua mười một giờ một chút, và tại sao cô chắc mẩm được như thế thì bản thân cô cũng ko thể giải thích được.
Cô bước hẳn vào công viên, chân dẫm lên đám lá khô gây ra âm thanh rào rạo. Trước mặt cô là hai chiếc xích đu nhỏ liền cạnh nhau. Gió đêm thổi mạnh khiến hai chiếc xích đu cứ đong đưa qua lại. Cảnh tượng ma quái này làm cô chợt nhớ đến bộ phim kinh dị Mỹ vừa xem ở rạp hôm trước. Môi thoáng nụ cười, cô tiếp tục tiến về phía xích đu. Là một người nổi tiếng gan dạ trong đám bạn, thậm chí cô còn thấy thích thú khi đứng giữa một không gian tĩnh mịch và mang đầy tính phiêu lưu thế này. Nhẹ nhàng đỡ lấy thanh treo chiếc xích đu bên trái, cô ngồi xuống, rồi dùng chân thúc nhẹ xuống mặt đất tạo đà cho chiếc xích đu đong đưa ra trước rồi lại ngược trở về sau. Như một đứa trẻ thích thú với trò chơi, cô bật cười khúc khích.
- Vui lắm à?
Giọng nói làm cô hơi giật mình. Quay đầu sang chiếc xích đu bên cạnh, cô thấy một người đàn ông đang nhìn mình chăm chú. Ánh mắt anh ta… thật khó nói. Đôi mắt đen ấy như muốn hút cô vào khoảng không gian sâu hoắm bên trong.
- Anh là ai? Sao… anh lại ở đây vào giờ này?
- Vậy còn cô? Tại sao cô lại ở đây giờ này?
- Tôi đang hỏi anh cơ mà.
- Còn tôi có quyền ko trả lời.
- Vậy thì thôi.
Cô quay lại với trò chơi của mình, mặc kệ tên ngồi cạnh. Tuy thế, chỉ một lát sau cô lại quay sang:
- Nhưng anh ở đâu hiện ra thế? Ban nãy vừa vào tôi đâu thấy anh?
- Tôi mới là người nên hỏi câu đó. Lúc tôi vào cũng đâu thấy cô, đến lúc nghe tiếng cười tôi mới thấy cô.
Cô bật cười vẻ ko tin:
- Làm gì có chuyện hoang đường thế? Rõ ràng anh phải thấy tôi nếu anh ngồi đây từ nãy giờ chứ.
- Nhưng ngược lại cô cũng đâu thấy tôi.
- Anh lén trốn ở một góc nào đó rồi nhân lúc tôi ko để ý nhào vào ngồi thì sao?
Người đàn ông lắc đầu, mắt nhìn thẳng về phía trước:
- Cô ko tin thì thôi. Nhưng cô nên đi về đi! Con gái ko nên ở ngoài đường giờ này.
Cô chợt nhận ra hắn ta nói đúng. Phải rồi, gần nửa đêm rồi… Cô đứng dậy, định quay sang chào hắn nhưng rồi lại bỏ ý định khi trông thấy nét mặt nhìn thẳng lạnh lùng của hắn. Cô bước thẳng ra cổng. Nhưng chỉ vài bước, đột nhiên cô thấy cảnh vật bắt đầu quay quanh cô… Rồi mọi thứ đột nhiên tối sầm lại… Cô thấy như mình đang rơi vào một hố đen nào đó, và rồi cô ko biết gì nữa…
Cô mở choàng mắt, mồ hôi vã ra như tắm. Là mơ sao? Cảm giác choáng váng, bay bổng trong mơ vẫn còn đây. Đây là lần đầu tiên cô trải qua giấc mơ thật như thế này…
Cả ngày hôm đó, cô ko sao gạt bỏ được những hình ảnh trong giấc mơ kia ra khỏi đầu. Cô nhớ đến từng chi tiết. Kể từ lúc đặt chân lên con đường vắng vẻ cho đến khi rơi vào hố đen. Cả gương mặt giọng nói của gã đàn ông trong công viên cô cũng nhớ rất rõ. Đặc biệt là đôi mắt. Dù đang ở đâu, đôi mắt ấy vẫn cứ ám ảnh khiến cô ko thể tập trung đầu óc vào làm bất cứ việc gì. Đôi mắt hắn màu đen, sáng lấp lánh và lúc nào cũng như có lửa. Giấc mơ ấy thật quá… Đến giờ cô vẫn cảm nhận được ánh mắt khi hắn nhìn cô...
Với tâm trạng bần thần, cô trốn hai lớp cuối lái xe về thẳng nhà. Mới ba giờ chiều nên chưa ai về hết. Ngồi phịch xuống ghế sô pha, ánh mắt cô đụng phải tờ giấy nhỏ đặt trên bàn.
“Ba mẹ đi dự tiệc tối nay. Anh con cũng học nhóm ở nhà bạn rồi ngủ lại luôn. Đồ ăn đã có sẵn trong tủ lạnh, cho vào lò vi sóng quay năm phút là xong. Ba mẹ sẽ về hơi muộn một chút.”
Cô nhìn để lại tờ giấy lên bàn, rồi đưa mắt ngó xung quanh căn nhà vắng lặng. Thế có nghĩa là… “MÌNH ĐƯỢC TỰ DO TỐI NAY”, nhảy cả lên ghế, cô hét váng trời.
Sau khi ăn tối và ngâm mình trong bồn nước nóng thư giãn gần một tiếng, cô quấn chiếc khăn bông xung quanh người rồi đi thẳng vào phòng. Hít hà như muốn thu vào lồng ngực không khí “trong lành yên tĩnh” của ngôi nhà mọi khi vốn ồn ào bởi tiếng nhạc inh ỏi phát ra từ phòng ông anh và tiếng TV dưới phòng khách vọng lên, cô nhắm mắt khẽ mỉm cười khoái chí. Tính tình khá khép kín, cô vốn ko thích những nơi ồn ào nhưng lại sống ngay trong căn nhà đúng nghĩa ồn ào khiến đôi lúc cô thấy như muốn phát điên lên được. Bạn bè xung quanh cô vào những ngày cuối tuần như hôm nay thường rủ nhau tiệc tùng hẹn hò gì đó, nhưng riêng cô chỉ lặng lẽ lái xe về nhà và nằm thảnh thơi trên giường đọc sách khi cả anh trai lẫn ba mẹ đều đi chơi với bạn hay đi hóng gió cả. Mẹ cô thường nhìn cô rồi chép miệng, lo lắng rằng nếu cứ thế này không khéo cô sẽ thành nữ tu mất.
Vẫn với chiếc khăn bông quấn quanh người, cô nằm dài ra giường một cách khoan khoái. Tối thứ sáu, có nghĩa cô có hai ngày nghỉ sau đó nên tối nay cô chẳng phải lo lắng bài vở học hành gì cả. Lắng nghe tiếng đồng hồ tic tắc đều đều trên tường, đầu óc cô lại nghĩ ngợi vơ vẩn về giấc mơ kia. Chẳng biết… chẳng biết nếu bây giờ ngủ thì còn mộng mị gì nữa ko nhỉ?, cô nghĩ. Ngay lập tức, cô lấy tay đập đập vào trán như muốn hất tung cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Đấy vẫn chỉ là một giấc mơ thôi, tại sao cứ ám ảnh cô mãi thế?
Nhoài người lấy cuốn sách đặt trên kệ đầu giường, cô lười biếng lướt qua vài trang. Câu chuyện tình yêu trong sách có thu hút được sự chú ý của cô một chút. Nhưng chỉ sau ba trang, mắt cô bắt đầu díp lại rồi lúc nào ko biết từ từ chìm vào giấc mộng…
Cô lại thấy mình đứng trước lối vào công viên, chỉ khác ở chỗ lần này cô biết đây ko phải sự thật mà chỉ là một giấc mơ. Nhưng dù có là mơ hay thật, cô vẫn ko ngăn được cảm giác tò mò, liệu cô có gặp lại người đàn ông hôm qua ko?
Tự tin bước đi thẳng như đã quen đường, hai chiếc xích đu lại hiện ra trước mắt cô, đung đưa. Cô tiến tới ngồi vào chiếc bên trái, mắt nhìn trừng trừng sang xích đu bên kia. Có khi nào hắn đột ngột hiện ra ngay trước mắt cô ko nhỉ? Dù có là mơ nhưng nếu đột ngột hiện hình như thế chắc cũng sẽ làm tóc cô dựng đứng lên hết thôi.
- Lại là cô à?
Cô giật nảy mình khi nghe thấy tiếng nói ngay bên cạnh. Quay phắt lại, cô ko ngăn được trái tim mình khẽ run lên khi nhìn thấy người cô muốn gặp. Hắn ta đang đứng tựa lưng vào cây cột chống xích đu, hai tay đút túi quần, đầu khẽ nghiêng nghiêng nhìn cô chăm chú bằng ánh mắt như có lửa ấy.
- Cô có vẻ thích ra công viên ngồi vào ban đêm nhỉ?
Sự vui mừng trên gương mặt cô như vừa bị một gáo nước lạnh dội đi mất với cái giọng châm chọc mỉa mai của hắn ta.
- Đấy là chuyện của tôi ko liên quan đến anh.
Hắn ta nhếch mép cười ko đáp, rồi đi vòng ra sau lưng cô ngồi vào chiếc xích đu còn lại. Cả hai cứ im lặng ngồi đong đưa xích đu một lúc khá lâu. Mặc dù có rất nhiều điều muốn biết, song vì tự ái trước thái độ dửng dưng bất cần của hắn nên cô cũng chẳng mở miệng. Mà biết để làm gì? Dẫu sao hắn cũng chỉ là “giấc mơ của cô”.
Khẽ liếc sang bên cạnh, giờ cô mới để ý quan sát kỹ hắn ta. Cao ráo, điều này thì cô biết từ nãy rồi; gương mặt khá điển trai, nếu ko muốn nói là đẹp như tài tử, rất đàn ông. Làm sao một con người với vẻ bề ngoài hoàn hảo này có thể lọt vào giấc mơ của cô nhỉ? Thật tiếc vì hắn ko tồn tại ngoài đời thật…
- Nhìn đủ chưa?
Giọng hắn cất lên đột ngột làm cô sực tỉnh, bối rối quay đi lấp liếm:
- Ai thèm nhìn anh chứ? Tôi đang nghĩ hình như xích đu của anh đẹp hơn của tôi.
Hắn ta lại nhếch mép cười, mắt vẫn nhìn thẳng ko liếc cô lấy một cái:
- Vậy có muốn đổi ko?
- Ko thèm. – Cô cau mày le lưỡi về phía hắn. – Tôi đi về đây.
Cô đứng lên, đi được vài bước thì khựng lại. Nhưng… về bằng cách nào? Liệu sẽ có hố đen cho cô thoát ra khỏi giấc mơ như hôm qua ko? Nhưng sao đến giờ vẫn chưa thấy “hố đen” xuất hiện?
- Này!
Cô quay lại, chờ đợi. Ánh mắt hắn nhìn cô vẻ xa xăm.
- Mai cô có đến đây nữa ko?
Cô thấy như có một luồng gió mát thổi qua người. Tại sao hắn lại hỏi cô điều này? Cô có đến hay đi thì liên quan gì đến hắn ta?...
- Tôi…
Cô vừa mấp máy môi trả lời thì không gian xung quanh cô tối sầm lại. Và rồi cô lại thấy mình trôi vào hố đen…
Sau đêm hôm đó, cô liên tục nằm mơ thấy hắn ta. Nói một cách chính xác thì cô liên tục “gặp gỡ” hắn ta ở công viên trong giấc mơ của mình. Mặc dù luôn tự nhủ trong đầu rằng điều này ko có thật, bản thân giấc mơ là một sự hoang đường, nhưng cô vẫn ko ngăn được cảm giác hồi hộp chờ đợi mỗi tối trước khi chìm vào giấc ngủ; cũng như sự nuối tiếc, hụt hẫng những lúc tỉnh dậy. Cô biết mình đang tự huyễn hoặc bản thân, nhưng cô ko biết cách nào thoát ra khỏi sự ám ảnh này cả. Nhưng… có thật là cô ko biết ko hay chính cô ko muốn thoát ra?
Hắn vẫn thế, bí ẩn, trầm mực. Hắn và cô chưa bao giờ nói chuyện quá mười câu mỗi đêm. Hắn cũng chẳng cung cấp bất kỳ thông tin gì về mình. Nghĩ đến đây cô lại bật cười, một người sống trong giấc mơ của cô thì làm gì có thông tin để cung cấp chứ? Cô ko biết đây là cảm giác gì, nhưng hình như cứ mỗi ngày trôi qua, mỗi ngày gặp hắn, cô lại muốn biết nhiều hơn về hắn, cho dù những thông tin ấy đều hoang đường cả.
Đêm nay cô lại thấy mình ngồi trên xích đu, chờ hắn xuất hiện – theo đúng nghĩa đen. Lần này cô quyết tâm bắt chuyện với hắn nhiều hơn. Qủa nhiên, chỉ khoảng năm phút sau cô lại thấy hắn, lần này là đi lù lù từ cổng vào công viên. Vẫn quần tây đen, áo sơ mi đen, tay vác lờ lững chiếc áo vest, trông hắn như một người mẫu quảng cáo cho thương hiệu đồng phục công sở.
- Chào anh.
Cô chủ động bắt chuyện khiến hắn thoáng nhướng mày ngạc nhiên, nhưng chỉ thoáng qua. Ngay sau đó hắn lấy lại được vẻ tự chủ lạnh lùng như mọi khi ngay:
- Chào cô.
Thái độ hắn khiến cô chùn bước. Cô có nên kiếm chuyện gì để nói ko nhỉ? Dù sao cô vẫn là phái nữ… Họ ngồi bên nhau trong im lặng có đến hơn nửa tiếng. Trong lúc cô vẫn đang bị giằng co giữa giữ im lặng và bắt chuyện thì…
- Cô có gì muốn nói với tôi?
Cô như người chết đuối vớ được phao. Hắn ta đã bắt chuyện trước.
- Anh… tên gì?
- JunJin.
- JunJin… - Cô lặp lại. - Tôi là Hami, Lee Hami
Hắn ta, JunJin, khẽ gật đầu rồi ko nói thêm gì nữa. Cô hơi tự ái. Ở trường tuy cô ko thuộc hàng hoa khôi nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng có vài người săn đón theo đuổi vì vẻ bí ẩn có phần khép kín của cô. Giờ thái độ của hắn làm cô thấy mình ko được coi trọng cho lắm, nên cô quyết định tiếp tục im lặng, ko thèm hỏi han gì tên này nữa.
- Trời gần sáng rồi, cô ko định về sao?
Cô sững người nhìn hắn. Hắn đuổi cô à?
- Anh…
- Đây chỉ là một giấc mơ, một mộng tưởng… Tôi ko muốn lún sâu vào, tôi nghĩ cô hiểu ý tôi muốn nói gì…
Cô ngạc nhiên:
- Anh biết đây là một giấc mơ sao?
Hắn ta từ từ quay sang nhìn cô. Trong một thoáng, cô tưởng như đã nhìn thấy sự da diết trong ánh mắt đó, nhưng chỉ vài giây sau đôi mắt lại trở về vẻ lạnh lẽo:
- Cô về đi!
Tim cô như thắt lại. Lảo đảo, cô đứng lên, bước đi vài bước rồi lại quay đầu nhìn hắn:
- Phải, chỉ là một giấc mơ… Hy vọng đêm mai tôi sẽ ko nằm mơ nữa…
Ánh mắt hắn chợt lóe lên, rồi cô nghe thấy giọng nói thảng thốt của hắn.
- Này, cô ơi…Khoan đã… HAMI!!
Nhưng ko kịp nữa rồi, cô đã tỉnh giấc với nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Đã gần 1 năm trôi qua. Kể từ giấc mơ lần đó, cô ko bao giờ nằm mơ thấy hắn ta nữa. Cô biết mình thật vô lý khi để trái tim đau thắt như người thất tình thật sự, nhưng cô chẳng có cách nào chống lại cảm giác ấy. Tác động và ảnh hưởng của những giấc mơ đó lớn hơn cô nghĩ. Đã biết bao đêm cô cầu nguyện cho mình lại được nhìn thấy gương mặt hắn, dù chỉ thoáng qua một chút, dù hắn xua đuổi cô cỡ nào. Cô thấy như mình vừa mất đi một phần sức sống. Bảo là yêu một người trong giấc mơ thì thật vô lý, nhưng cô ko thể kiếm được lý do giải thích cho tâm trạng của mình lúc này. Nếu như đó ko phải là một giấc mơ thì tốt biết bao…
Cô vừa nhận lời tiến tới hôn nhân với một người. Hoàn toàn ko vì tình yêu, vì cả hai – cô và Minwoo – đều ko có chút cảm giác gì với nhau. Trong lúc đau khổ, cô đã để mặc cho mẹ mình tự quyết định người xem mắt. Còn Minwoo – một ca sĩ hoạt động ở Hàn - vốn luôn tỏ ra bất cần ko quan tâm đến chuyện tình cảm, nên đối với anh ai cũng được, chỉ cần bà nội để anh được tự do tiếp tục con đường sự nghiệp của mình.
- Em về Hàn với anh nhé.
Minwoo mỉm cười nhìn cô.
- Làm gì ạ? Em đâu còn ai ở Hàn?
- Bà nội bảo anh dắt em về ra mắt họ hàng bên đó.
Minwoo nói đơn giản, rồi dửng dưng lật tờ báo ra xem. Anh vừa đến New Zealand hôm qua, sáng nay chạy ngay đến nhà cô. Giờ thì cô đã hiểu lý do tại sao anh đột ngột sang đây.
- Vâng.
Cô thở ra nhè nhẹ. Hàn quốc… Tuy đó là nơi có thể gọi là quê cha đất tổ của cô, nhưng vì sinh ra và lớn lên ở New Zealand từ bé nên hai chữ “Hàn quốc” vẫn còn rất xa lạ với cô dù cả hai anh em cô đều nói được tiếng hàn.
Minwoo đã đọc xong tờ báo. Anh vươn vai đứng lên, tiến lại vỗ nhẹ vào đầu cô rồi nói:
- Thế nhé! Để anh xin phép ba mẹ em rồi đặt vé máy bay. Em muốn chừng nào đi?
- Khi nào cũng được ạ. – Cô thì thầm.
Phải, khi nào cũng được… Dù sao cũng đâu quan trọng với cô.
Chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ lấy đi của cô gần như toàn bộ sức lực. Trong đời cô sợ nhất hai thứ, máy bay và tàu thủy. Suốt chuyến đi Minwoo liên tục đắp khăn nóng cho cô, anh còn liên hồi đốc thúc tiếp viên bưng trà gừng tới vì cô ói liên tục. Dù xác định rõ mình ko yêu anh và anh dường như cũng chẳng có tình cảm đặc biệt gì, nhưng cô vẫn hơi cảm động khi thấy Minwoo chăm sóc mình chu đáo thế. Tất nhiên mọi thứ vẫn chỉ dừng lại ở mức độ bạn bè.
Minwoo đưa cô về căn hộ của mình. Anh xách đồ cô vào một căn phòng rồi nhẹ nhàng đỡ tay cô:
- Em nghỉ chút đi! Lát chiều nếu khỏe hơn thì đi ăn với bọn anh.
- Bọn anh? – Cô hỏi lại.
- Ừ, đám bạn thân ấy mà. Nhưng nếu em ko muốn đi thì thôi.
Cô mỉm cười yếu ớt, đầu vẫn váng vất sau chuyến bay dài:
- Cho em đi với. Ở nhà cũng chán…
Sau khi hứa sẽ đánh thức cô dậy, Minwoo bỏ ra ngoài. Đứng lặng lẽ giữa căn phòng xa lạ, cô thấy đầu óc mình trống rỗng, chỉ còn duy nhất hình ảnh của… hắn. Có lẽ cô sắp phát điên lên mất rồi. Hai hôm nay ko lúc nào cô ko nghĩ đến hắn ta. Tại sao một con người ảo ảnh lại có tầm ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của cô như thế? Phải chăng vì… ánh mắt ấy… Cô phải làm sao đây?...
Chỉnh lại trang phục lần cuối, cô bước theo Minwoo vào một nhà hàng nhỏ nhưng ấm cúng ở trung tâm Seoul. Nhìn cánh tay Minwoo nhẹ khoác qua lưng mình, cô biết đây là một cử chỉ chứng tỏ anh thừa nhận vị trí vợ sắp cưới của cô. Đột nhiên cô thấy sợ. Cuộc đời cô sắp trao cho người đàn ông xa lạ này thật sao? Tuy đã hiểu về con người Minwoo một phần nào đó, đủ để thấy anh là một người đàn ông có trách nhiệm. Nhưng tất cả chỉ có thế.
- Minwoo, ở đây…
Cô giật mình nhìn về phía phát ra tiếng nói. Một người đàn ông khác, cao ráo, tướng thanh mảnh với gương mặt đẹp hơi có phần nữ tính đang từ xa chạy lại.
- Sungie à? Mọi người đâu hết rồi?
Người mà Minwoo gọi “Sungie” đã đến chỗ họ đứng. Anh thở hào hển:
- Phòng… phòng số 4 trên lầu. Đến hết rồi, chờ mỗi cậu thôi đó.
Minwoo gật đầu, rồi vỗ nhẹ lên vai cô:
- Đây là HyeSung, một trong những người bạn thân của anh. Còn đây là Hami mà tôi nói đó.
HyeSung mỉm cười nhìn cô thân thiện:
- Chào em. Vợ sắp cưới của Minwoo đúng ko? Vậy là chị dâu tôi rồi.
Cô thoáng đỏ mặt, cúi đầu chào HyeSung đúng phép tắc người Hàn, rồi đi theo cả hai người lên lầu trên của nhà hàng. Họ đã đặt một phòng riêng để tránh ánh mắt dõi theo tò mò của những người khác. Dù sao họ vẫn là người nổi tiếng.
HyeSung đẩy cánh cửa gỗ sang một bên, rồi nói như thông báo với những người ngồi ở trong.
- Đến rồi này.
Cô bỗng thấy hồi hộp. Bạn của Minwoo? Họ là người thế nào nhỉ? Họ có thân thiện như Minwoo ko?
Minwoo đứng sang một bên nhường cô vào trước, tay anh vẫn đặt trên lưng cô. Vừa đặt chân vào phòng, cô cúi đầu chào ngay:
- Annyeong haseyo.
Chào xong, cô ngẩng lên nhìn những người nãy giờ vẫn đang dán mắt vào mình. Và một trong những ánh mắt ấy… Cô nghe như có sét đánh ngang tai, chết trân…
Ngồi trong góc, có một người lặng lẽ nhìn sững cô, ánh mắt anh như có lửa.
Cô ngồi lặng trong phòng, đầu óc vẫn quay cuồng. Mọi thứ dường như đảo lộn trước mắt cô khi cô nhìn thấy một JunJin bằng xương bằng thịt bên ngoài. Hôm đó cô bỏ chạy một mạch khỏi nhà hàng, mặc kệ ánh mắt sững sờ của tất cả mọi người và tiếng gọi hốt hoảng của Minwoo. Cô ko biết tại sao mình làm thế, nhưng giây phút đối diện với ánh mắt ấy, cô chỉ muốn bỏ chạy đến một nơi nào đó thật xa.
Khẽ rùng mình, cô vùi mặt vào hai đầu gối. Mọi việc rốt cuộc là sao? Rõ ràng JunJin là người trong giấc mơ của cô, nhưng cô lại vừa gặp một bản sao như đúc với anh ta… Ko phải bản sao, mà chính là một JunJin thật sự. Người có thể giống người, nhưng đôi mắt ấy cô ko thể lầm được. Đó chính là người trong giấc mơ của cô… Thoáng chốc cô thấy bản thân mình đang trôi lạc giữa hiện thực và ảo ảnh. Rốt cuộc đâu là hiện thực và đâu là ảo ảnh? Những gì cô nghĩ do mình tự tưởng tượng ra lại là thật. Hóa ra bao lâu nay việc tự kỷ ám thị, tự sỉ vả bản thân mình vì trót đem lòng yêu người trong giấc mơ hoang đường của mình chỉ là công cốc. Mọi thứ là thật… Cô ko hiểu tại sao mình lại có những giấc mơ đó… Nhưng giấc mơ hoàn toàn là thật… Người cô yêu là một người tồn tại thật ngoài đời…
Nước mắt cô chảy dài hai bên má. Cô thấy sợ bản thân mình. Cô là ai?
- Em muốn từ hôn? Có thể cho anh biết lý do?
- Em muốn suy nghĩ lại về tất cả mọi chuyện… Có vẻ như… mình hơi vội vàng quá…
- Đó ko phải lý do. Jin đã nói hết mọi chuyện với anh rồi. Vì chuyện đó đúng ko?
- …
- Đúng là nghe có vẻ hơi đáng sợ. Nhưng anh nghĩ em cũng yêu Jin mà, có phải vậy ko? Nếu ko em sẽ ko chạy khỏi nhà hàng lúc đó…
- Đó chỉ là mơ thôi anh ạ…
- Nhưng Jin là một con người có thật ngoài đời.
- Dù thế nhưng em vẫn ko thể… Em yêu JunJin trong giấc mơ của em, còn JunJin ngoài đời…
- Cả hai là một mà.
- Ko, anh ko hiểu đâu. Dù cả hai là một, bỏ qua hết tất cả những chuyện kỳ lạ kia, thì Jin em yêu vẫn chỉ trong giấc mơ của em. Em ko thể nhắm mắt xem JunJin thật là JunJin ảo tưởng được, điều này ko công bằng với anh ấy. Em cần thời gian suy nghĩ lại tất cả…
- Vậy tại sao lúc Jin đến kiếm em ko ra tiếp? Dù sao hai người cũng cần nói chuyện rõ ràng mà…
- Em sợ… Em sợ tất cả những suy nghĩ, tình cảm em dành cho JunJin sẽ bị sụp đổ… Em sợ một JunJin thật sẽ khác xa với những gì em nghĩ trước đây… Em ko thể…
- Thôi được rồi. Anh sẽ nói với gia đình hai bên chuyện từ hôn. Em cứ đi đâu đó cho khuây khỏa đi. Nhưng anh tin việc này chứng tỏ hai người thật sự có duyên với nhau. Nếu có thể thì đừng để mất!
===========================
Cô lặng lẽ bước đi trên con đường vắng. Ánh đèn đường ko lấy gì làm sáng lắm hắt xuống tạo nên một khung cảnh mờ ảo liêu trai. Nếu là lúc bình thường có lẽ cô sẽ rụt cổ co người cố gắng giấu mình trong lớp áo khoác vải bên ngoài và chạy thật nhanh về nhà. Nhưng giờ đây, sau tất cả mọi chuyện xảy ra, tự nhiên cô thấy mình như chẳng có sức để chạy, và cũng chẳng thấy sợ hãi gì cả. Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết bước và bước về phía trước.
Đi hết con đường mòn, công viên hiện ra trước mắt cô. Không một bóng người. Khung cảnh quen thuộc quá... Cô đã nhìn thấy ở đâu đó rồi… Đưa cổ tay đeo đồng hồ lên xem nhưng… đồng hồ ko có ở đó. Có lẽ cô đã để quên ở khách sạn. Nhưng cô tin chắc bây giờ đã qua mười một giờ một chút, và tại sao cô chắc mẩm được như thế, bản thân cô cũng ko thể giải thích được.
Cô bước hẳn vào công viên, chân dẫm lên đám lá khô gây ra âm thanh rào rạo. Âm thanh lá khô vỡ vụn này làm cô sực tỉnh. Phải rồi… giấc mơ… Chẳng lẽ mình lại nằm mơ tiếp sao?... Cô hoảng hốt đưa tay tự nhéo vào tay còn lại của mình. Đau. Vậy ko phải mơ… Nhưng tại sao… tại sao lại giống trong giấc mơ cô đến thế??
Cô ngước nhìn về phía trước một cách vô hồn. Trước mặt cô là hai chiếc xích đu nhỏ liền cạnh nhau. Gió đêm thổi mạnh khiến hai chiếc xích đu cứ đong đưa qua lại. Cảnh tượng ma quái y hệt trong giấc mơ của cô. Môi run run, cô tiếp tục tiến về phía xích đu. Là bên trái… bên trái… Nhẹ nhàng đỡ lấy thanh treo chiếc xích đu bên trái, cô ngồi xuống, rồi dùng chân thúc nhẹ xuống mặt đất tạo đà cho chiếc xích đu đong đưa ra trước rồi lại ngược trở về sau. Liệu… mọi việc có diễn ra như trong giấc mơ của cô ko?
Cô chợt ngửa mặt lên trời bật ra tiếng cười. Vô lý, làm gì có chuyện đó chứ. Chẳng ai biết cô đang ở đây… Cô đã đên một nơi rất xa Seoul để suy nghĩ mọi chuyện, như đã nói với Minwoo. Cả Minwoo còn ko biết cô đang ở đây thì làm sao người đó tới đây để làm sống lại những giây phút như trong giấc mơ của cô được kia chứ. Rõ vớ vẩn!
Cô lại cười lớn trước suy nghĩ viển vông của mình sau khi đẩy chân lấy đà cho xích đu lần nữa.
- Vui lắm à?
Tiếng cười ngưng bặt. Cô rùng mình, ko tin nổi vào tai mình. Cô nửa muốn quay sang chiếc xích đu còn lại, nửa lại ko dám. Có thể vừa rồi chỉ do cô tưởng tượng, chứ làm gì có ai nói gì đâu… Ko, ko có đâu… Nếu khi quay sang ko thấy ai ngồi vào chiếc xích đu còn lại kia, chắc cô thất vọng đến chết mất…
Nhưng cô vẫn ko ngăn được mình. Chầm chậm quay đầu sang bên kia, cô thấy đôi mắt sâu thẳm như muốn hút lấy người đối diện đang nhìn cô, mỉm cười dịu dàng…
- Sao… anh lại ở đây vào giờ này?
- Vậy còn em? Tại sao em lại ở đây giờ này?
- Tôi đang hỏi anh cơ mà.
- Còn tôi có quyền ko trả lời.
Cô bực bội đứng lên. Hắn có ý gì mà cố tình lặp lại y chang những gì đã nói với cô trong giấc mơ?
Cô bước đi vài bước, trong đầu đang thầm mong lúc này đây, hố đen sẽ xuất hiện và hút lấy cô để trả cô về với hiện thực.
- Lee Hami.
Cô quay lại, và một lần nữa ánh mắt có lửa kia như muốn nuốt chửng lấy cô. Ánh mắt ấy dường như đang cười…
- Dù là mơ hay thật, tôi cũng sẽ chờ em mỗi đêm ở đây. Mai em có đến nữa ko?
- Tôi…
- Làm ơn… đừng để tôi ngồi đây chờ em một năm như lúc trước nữa…
Cô sững sờ nhìn hắn. Vậy ra… khi cô ngừng nằm mơ, hắn vẫn ở đây à?
- Em có quyền lựa chọn giữa đến và ko đến, nhưng tôi sẽ ko bỏ cuộc đâu Lee Hami. Tôi cứ tưởng đã mất em rồi, nhưng duyên số đã cho tôi gặp lại em thì tôi sẽ ko buông tay ra đâu.
Ánh mắt hắn vẫn dính chặt lấy ánh mắt cô. Tim cô khẽ trật một nhịp…
Vẫn ko nói ko rằng, cô quay đi. Một nụ cười thoáng qua trên môi. Có lẽ cô nên về ngủ sớm để ngày mai chọn một bộ váy thật đẹp và…
Ko phải giấc mơ nào cũng hoang đường.
Hết.
Guinevere
RicSyung XD~
New Home
^^ Okie rightie!
This is gonna be my new home from now on ^^.
Hope I wouldn't be too lazy to update lol
blah blah blah blah
This is gonna be my new home from now on ^^.
Hope I wouldn't be too lazy to update lol
blah blah blah blah
Subscribe to:
Posts (Atom)