I went to bed at 4am (lol) and I woke up at 2pm (lolol). Happy news keep coming on the way!!!!!!!!!!!!!!!! Hooray~~~~~~~~~~~
As usual, first thing I did was turning my laptop on and typed shinhwavn.com. After looking over some new topics, I went to shinbiz. And guess what? Len is my angel!!!!!!!!!!!!!!!! She informed me that she already bought me the JUNJIN USB DRIVE!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! SARANGHAEYO LENNIES!!!! *does Andy's heart dance*
After that, Erica told me that Len and Ting already got our Sungie concert tickets on hands!!!!!!
SO.THAT.MEANS.I.AM.REALLY.GOING.TO.TAIWAN.TO.SEE.SUNGIE.
*still in dazes*
25 days to go with 1 last (stupid) assignment and 2 exams. Then no one can stop me reaching my luv.
HAH!!!!!
Sunday, June 14, 2009
Sunday, June 7, 2009
[RicSyung fic] Vị ngọt Blue Lagoon
This is my newest completed RicSyung fic :">. I wrote it in two days, 5th and 6th June and already posted in Shinhwavn.
==============================================
Hyesung đứng sau quầy bar hí hoáy lau khô mấy cái ly rượu vừa được rửa rồi cẩn thận đặt từng cái lên kệ. Một ngày bận rộn và mệt mỏi lại qua đi. Từ lúc Ji Suk xin nghỉ, gần như chỉ có một mình anh lo cho cái quán bar này. Tuy là người mở quán, nhưng ba anh hoàn toàn ko thích công việc quản lý chút nào. Ông thuộc mẫu người thích đi đây đi đó và làm gì cũng theo một phong cách rất tài tử, thích thì làm, ko thì thôi. Dù trong máu anh cũng có cái tính đó, nhưng may mắn cho Hyesung và có lẽ cho cả ba anh, mẹ anh là một người rất có trách nhiệm và cẩn thận. Vì vậy, con người Hyesung là một tổng thể của “tài tử” và “trách nhiệm”. Anh tài tử khi pha chế rượu, nhưng lại vô cùng trách nhiệm trong công việc quản lý quán bar.
Sau khi đặt cái ly thủy tinh cuối cùng lên kệ, Hyesung thở phào nhẹ nhõm. Hai giờ sáng. Hôm nay anh xong việc sớm hơn mọi hôm nửa tiếng, coi như có thêm chút thời gian nghỉ ngơi trước khi ca sáng bắt đầu lúc mười một giờ. Khi nào có người mới, anh sẽ được thảnh thơi hơn một chút. Anh đã dán thông báo tuyển nhân viên ngoài cửa quán hơn một tuần nay và còn nhờ cả thằng bạn thân đang làm việc cho tòa soạn báo đăng quảng cáo nữa. Cũng có một vài người đến nộp đơn nhưng anh chưa ưng ý ai cả. Điều kiện bắt buộc Hyesung đưa ra là phải biết pha cocktail, ko cần phải thuộc dạng bậc thầy nhưng ít ra cũng kha khá một chút. Sở dĩ Hyesung yêu cầu như thế là vì anh biết mình chẳng có thời gian để huấn luyện staff lại từ đầu kỹ thuật bartender. Anh muốn giao lại quán cho các staff trông nom và trở lại trường đại học để học một ngành nào đó vững vàng một chút thay vì suốt ngày chôn chân ở cái quán này. Ý định này anh chưa nói với ai kể cả ba mẹ. Ba mươi tuổi, đi học với đám “trẻ con” lít nhít liệu có kỳ ko nhỉ? Hyesung luôn băn khoăn về việc này.
Leng keng…
Cái chuông được đặt ngay trên cánh cửa để báo hiệu mỗi lần có ai mở cửa vang lên tiếng ngân khe khẽ. Hyesung ngó ra nhưng chỉ thấy vạt áo màu đen lòa xòa. Anh lịch sự nói:
- Xin lỗi, chúng tôi đóng cửa rồi ạ.
Làm như ko nghe thấy, người đó – hình như là đàn ông - vẫn tiếp tục bước vào và khép cửa lại. Hyesung nhã nhặn nhắc lại một lần nữa:
- Xin lỗi, chúng tôi đóng cửa rồi ạ. Mai anh quay lại được ko?
Lúc bấy giờ người đàn ông mới quay lại đối diện Hyesung. Hyesung thoáng sững người. Gương mặt đẹp góc cạnh đầy nam tính. Đôi mắt sáng và sóng mũi cao càng làm tôn lên vẻ đẹp nam tính đến khó tin ấy.
Hyesung ko biết nãy giờ mình vẫn nhìn chằm chằm ko chớp mắt vị khách chẳng biết từ đâu ra. Mãi cho đến khi có một bàn tay huơ huơ trước mặt, anh mới giật mình chợt tỉnh.
- Anh ko sao chứ? – Anh ta cười thú vị. Hyesung nhận thấy anh ta đã yên vị trên một trong những chiếc ghế xoay đối diện anh ở phía ngoài quầy bar.
Khẽ trấn tĩnh lại, Hyesung cười thầm cho cái sự “vô duyên” của mình. Từ trước đến giờ đã ko ít lần anh cảm thấy choáng trước những cô gái đẹp. Nhưng chàng trai đẹp thì… Thật quái đản!
- Tôi ko sao. – Hyesung nói. – Nhưng xin lỗi, quán đã…
- Tôi biết. – Anh ta cắt ngang lời anh. – Nhưng có thể cho tôi ngồi đây ít phút được ko? Tâm trạng tôi đang ko tốt cho lắm, nhưng tất cả các quán rượu quanh đây đều đã đóng cửa. Thấy quán anh còn mở đèn tôi cứ nghĩ…
Hyesung định mở miệng nói gì đó nhưng ánh mắt buồn buồn từ người đối diện khiến anh thoáng chùn chân. Ngẫm nghĩ một lúc, Hyesung khẽ hỏi:
- Anh muốn uống gì?
Vị khách tươi ngay nét mặt, mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Blue lagoon.
Hyesung nhướng mày nhưng ko nói gì, anh chỉ gật đầu rồi quay lại kệ rượu lấy những vật dụng cần thiết. Blue Lagoon, một thứ cocktail mùa hè khá đơn giản. Khoảng tháng 7, 8, hầu như ai đến đây đều yêu cầu anh pha Blue Lagoon. Ngòn ngọt, lành lạnh nhưng vẫn giữ được hơi nồng của vodka. Một phần vodka, một phần Curacao xanh và bốn phần lemonade lắc đều với nhau. Thành quả là một ly cocktail có màu xanh trong vắt tuyệt đẹp với những viên đá nho nhỏ óng ánh bên trong. Gắn trái cherry đỏ bao quanh bởi một lớp vỏ chanh vào thành ly, Hyesung nhanh nhẹn đặt xuống trước mặt vị khách. Anh ta có vẻ ngạc nhiên:
- Nhanh thật!
- Nhanh gì cơ? – Hyesung lơ đãng hỏi lại.
- Anh pha nhanh thật.
Hyesung phì cười:
- Tôi quen tay rồi. Đây là món nổi tiếng nhất quán mỗi khi hè đến.
- Vậy thì tôi hiểu cái nhướng mày của anh ban nãy rồi. - Vị khách hấp háy mắt. – Anh ngạc nhiên vì tôi gọi Blue Lagoon giữa đêm mùa đông đúng ko?
Khẽ nhún vai, Hyesung nói đơn giản:
- Ngạc nhiên hay ko thì chúng tôi vẫn phải phục vụ theo sở thích của khách hàng.
- Anh ko muốn biết tại sao tôi lại gọi món này à?
- Nhân viên của quán luôn được dặn là ko được xen vào chuyện riêng của khách hàng. – Hyesung mỉm cười. – Nếu khách hàng muốn nói, tự động họ sẽ nói.
Vị khách gật gù:
- Anh rất chuyên nghiệp trong công việc…
Hyesung cười thầm. Đây ko phải lần đầu tiên có người nói với anh điều này. Hầu như tất cả khách hàng nào đã từng tiếp xúc với anh đều đưa ra nhận xét tốt về sự chuyên nghiệp của anh. Họ bảo anh là người nghiêm túc và yêu nghề. Ít ra là những người bình thường luôn nhìn anh như thế.
- … nhưng vẫn ko che giấu nổi sự nổi loạn ngầm trong tính cách cũng như mong muốn được thoát khỏi nơi đây của anh.
Hyesung giật mình, nhìn sững vị khách. Anh ta đang ung dung đưa ly cocktail lên uống sạch những như người ta nốc một ly nước lã bình thường. Lần đầu tiên Hyesung thấy có người uống cocktail vodka kiểu đó.
- Cảm ơn anh đã chịu mở cửa phục vụ giờ này. – Anh ta mỉm cười, đặt nhẹ tờ tiền mệnh giá 10 nghìn won lên bàn bar rồi đi thẳng ra cửa.
Hyesung cầm lên rồi vội gọi với theo:
- Này anh chưa lấy tiền thối…
- Tôi trả luôn cho ly Blue Lagoon ngày mai. – Vị khách nháy mắt rồi biến mất phía sau cánh cửa.
Nắm tờ tiền trong tay, Hyesung ngẩn ngơ.
========================================
Ngày hôm sau
Mười giờ đêm. Hyesung mệt lử người. Hôm nay quán đông khách một cách lạ thường. Thậm chí còn đông hơn lượng khách thứ bảy tuần trước trong khi hôm nay mới thứ ba. Và phần đông trong số khách hôm nay đều là nhân viên văn phòng. Hyesung đoán như thế vì anh quan sát thấy họ đều đóng bộ trong trang phục công sở nghiêm túc.
Lại có thêm hai người khách mới vào. Họ dừng lại đối diện Hyesung, đọc menu thức uống chăm chú rồi bàn bạc gì đó với nhau. Vì quán khá ồn nên anh ko nghe rõ mà chỉ loáng thoáng:
- Ban sáng Eric bảo loại nào ngon nhỉ? Cái gì blue blue....
- Blue Lagoon…
Hyesung chỉ nghe được có thế vì ngay lúc đó, một bàn phía trong góc ngoắc tay ra hiệu anh lại lấy order. Những lúc thế này đây anh lại càng bực bội vì ko kiếm được người phụ. Liệu có phải do anh yêu cầu cao quá chăng?
Ba giờ sáng. Hyesung thấy toàn thân đau nhức đến mức tưởng như ko cử động được nữa. Nhưng khi nhìn lại bãi chiến trường trong quán sau loạt khách đông đảo một cách bất bình thường ban tối, anh lại tặc lưỡi cố lết đi thu dọn ly tách bàn ghế cho xong. Trong lúc Hyesung đang đứng chống tay lên cây lau nhà tần ngần suy tính xem có nên lau sàn nhà ko hay để đến sáng mai thì tiếng chuông lại vang lên. Anh quay phắt lại:
- Chúng tôi đã đóng…
Lời nói tắc nghẹn trong cổ họng anh. Là người đó. Vị khách hôm qua. Anh ta nhìn ngó xung quanh quán rồi gật gù:
- Hôm nay đông lắm phải ko?
Hyesung chưa kịp hết ngạc nhiên trước cách sử dụng từ có phần hơi thân mật đó thì anh ta đã bước tới giật lấy cây lau nhà trên tay Hyesung và thản nhiên nói:
- Để tôi làm cho, anh nghỉ đi!
Hyesung còn đang ú ớ thì anh ta đã đẩy anh ngồi xuống một cái ghế bành gần đó. Cảm giác cơ bắp giãn ra khiến Hyesung cảm thấy sảng khoái hơn hẳn. Anh chép miệng nói cho có lệ:
- Làm thế đâu được. Anh là khách mà…
Anh ta ngưng tay một chút, liếc cái dáng ngồi thoải mái của Hyesung trên ghế rồi nhìn thẳng vào mặt Hyesung cười cười như thừa hiểu Hyesung đang nghĩ gì. Hyesung hơi chột dạ, nhưng phớt lờ. Giờ có cho vàng anh cũng ko thèm đứng lên khỏi chiếc ghế êm ái đó nữa.
- Ko có gì đâu. Tôi luôn thích giúp đỡ người khác mà.
Rồi anh ta tiếp tục đẩy cây lau nhà khắp lượt quán. Hyesung im lặng nhìn anh ta cần mẫn làm cứ như anh ta là nhân viên của anh vậy. Anh buột miệng:
- Kể ra nếu anh ko đóng bộ lịch sự thế này thì có thể xem anh là nhân viên của quán rồi.
Anh ta cười:
- Ý anh là muốn mướn tôi làm chân chạy bàn và dọn dẹp? Tôi cũng đang tính nộp đơn cho anh đấy.
Hyesung bật cười như kiểu đang nghe chuyện đùa:
- Nhìn cách ăn mặc của anh tôi đoán anh đang làm cho một công ty nào đó, ko lớn thì nhỏ, nhưng vẫn là văn phòng. Anh chịu bỏ công việc ổn định đó để về làm cho một quán bar nhỏ và bấp bênh bữa vắng bữa đông sao?
- Biết đâu được. – Anh ta nhún vai. – Tôi luôn thích thử thách chính mình.
- Thử thách? – Hyesung lại phì cười. – Làm ở đây thì có gì mà thử với chả thách?
Anh ta nháy mắt ra vẻ bí hiểm:
- Tại anh ko biết chứ ở đây có nhiều thứ tôi muốn chinh phục lắm.
Hyesung ngớ người ra ko hiểu, chưa kịp hỏi lại thì anh ta đã lau xong sàn nhà và đang giơ cây lau nhà ra hỏi anh:
- Cái này để đâu?
Hyesung chỉ đại vào góc nhà:
- Anh cứ để đó đi, sáng mai tôi đem vào kho cất cũng được. Cám ơn nhiều nhé.
Anh ta bẻ tay lốp rốp, tặc lưỡi:
- Anh nên kiếm người phụ đi thôi. Một mình anh lo hết chỗ này được tôi cũng phục thật.
- Cả tuần nay tôi treo bảng tìm người rồi mà chẳng thấy ai được cả. – Hyesung thở dài.
- Tại anh khó quá chứ gì? Như đây này, có sẵn một người tình nguyện làm việc cho anh mà anh cũng có chịu nhận đâu.
Hyesung trợn mắt:
- Ai? Anh à?
- Ừ. – Anh ta gật đầu ra vẻ hiển nhiên.
Hyesung cười cười vẻ ko tin, rồi nói như thách thức:
- Dù tôi đặt tiêu chuẩn mướn người là phải biết pha chế rượu. Nhưng vì hôm nay anh giúp tôi lau nhà, nên chỉ cần anh chịu bỏ công việc của anh đi, tôi sẽ nhận anh vào ngay. Chẳng những thế tôi còn chỉ anh cách pha rượu nữa.
Anh ta khựng lại:
- Anh nói thật hay đùa đấy?
Hyesung nhún vai:
- Anh nghe rõ rồi mà.
Anh ta chạy ào ra cửa rồi quay lại nhìn Hyesung nói như hăm dọa:
- Anh nói rồi đấy nhé! Bây giờ tôi về gõ đơn thôi việc đây. Ngày mai bắt buộc anh phải nhận tôi vào làm đấy.
Rồi anh ta chạy biến đi. Hyesung ngớ ra một lúc, rồi phá lên cười. Anh chàng này ngộ nghĩnh thật. Gì chứ Hyesung ko đời nào tin anh ta sẽ bỏ công ăn việc làm đàng hoàng của mình để lại đây làm công cho anh. Để làm gì chứ? Có ai ngốc thế bao giờ?
================================
Ngày hôm sau nữa
Hyesung ngáp ngắn ngáp dài mở cửa quán. Còn hơn hai tiếng nữa mới đến giờ mở cửa quán, nếu ko phải đột nhiên sáng nay ba anh gọi điện “triệu tập” anh đến quán sớm có chuyện quan trọng cần bàn thì còn lâu Hyesung mới chịu rời khỏi chiếc giường ấm áp ở nhà. Thật ra Hyesung có phần hơi ngạc nhiên khi nghe điện thoại. Ba anh đi chu du đó đây ít khi nào liên lạc với anh, chủ yếu chỉ gọi về gặp mẹ anh thôi. Sáng nay ba lại đòi gặp đích danh anh, còn bắt phải đến quán sớm, rõ là có chuyện chẳng lành.
- Con trai muộn năm phút nhé.
Hyesung lười biếng nhếch mép ngó người đang ngồi sau quầy bar.
- Ba bắt đầu biết quan tâm giờ giấc từ bao giờ thế? Con tưởng khái niệm đó ko có trong bộ từ điển của ba chứ.
- Mày lại nhiễm cái thói móc mỉa người khác của mẹ mày rồi. – Ba anh hừ mũi.
Anh leo lên ghế xoay, tặc lưỡi:
- Thế rốt cuộc có chuyện gì ạ? Ko phải tự nhiên ba gọi con đến thế này. Ba mà hỏi về tình hình quán là con ngất xỉu vì ngạc nhiên đấy.
- Lại nữa. Mày có im đi cho ba nói hay ko?
- Rồi rồi, con im đây. – Anh xua tay. – Ba nói đi!
- Sắp tới có cuộc thi bartender toàn quốc. Là cái giải thường niên mà ngày xưa ba đã đoạt quán quân năm năm liền ấy. Lần thứ sáu ba nộp đơn thì họ ko chấp nhận nữa vì sợ ba lại thắng nữa…
- Ba gọi con đến để nghe ba khoe thành tích hay sao thế ạ? – Hyesung giơ tay che mồm ngáp. – Chuyện đó con đã nghe ba nói suốt từ nhỏ đến lớn, thuộc nhuyễn như cháo từ bao giờ…
- … ba muốn con tham gia năm nay.
Hyesung tự nhiên cứng đơ người. Hóa ra đây là mục đích của ông.
- Ba đùa à? – Anh nhăn mặt.
- Đùa cợt gì với mày? Đường đường là con trai Vua Bartender mà lại ko dám nộp đơn thi vòng loại toàn quốc. Mày có thấy xấu hổ ko con?
- Chả có gì là xấu hổ hết. – Hyesung lắc đầu. – Con ko thích mấy trò đó đâu. Làm ở đây quanh năm suốt tháng là quá đủ với con rồi.
- Nhưng mày có cái giải toàn quốc thì coi như quán cũng nở mày nở mặt theo còn gì? Hình thức quảng cáo tốt thế mà ko chịu.
- Trước giờ tên tuổi ba vẫn chống lưng cho quán mà. Một mình ba là dư sức…
- Nhưng ba già rồi con ạ.
Hyesung khựng lại. Anh nhìn gương mặt ba mình. Qủa thật mấy năm nay trên mặt ông xuất hiện càng ngày càng nhiều nếp nhăn, nhưng đây là lần đầu tiên ông thẳng thắn thừa nhận điều đó với anh. Là một Vua Bartender, cái tôi của ông luôn lớn hơn tất thảy mọi thứ và ông ko bao giờ chấp nhận thất bại cũng như thừa nhận tuổi già của mình trước mặt bất kỳ ai. Vậy mà giờ đây…
- Ba muốn cái nghề này trở thành nghề gia truyền của gia đình ta. Ba muốn tên tuổi gia đình ta lưu danh vĩnh viễn trong giới bartender. Nhưng một mình ba ko thể làm được điều đó. Ba biết mày là một đứa có tài, chỉ vì chuyện kia…
- Ba!!!! – Hyesung nhăn mặt.
- Được rồi, ko nhắc đến nữa. Nhưng ba rất muốn con tham gia cuộc thi năm nay. Lấy một cái giải chính thức về xem như chiến thắng bản thân mình vậy. Tài năng của mày ko thể bị bỏ phí ở cái quán cũ mèm này được. Dù mày có pha rượu ngon đến mấy mà ko có một cái gì đảm bảo cũng sẽ khó lòng phát triển sự nghiệp được.
Hyesung im lặng. Dĩ nhiên anh hiểu hết những gì ba anh mong mỏi. Nhưng bản thân anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ đi theo con đường này, nhất là sau chuyện kia… Anh gần như mất lòng tin vào tất cả. Anh cũng ko tin mình có đủ tài năng để làm được như những gì ba anh muốn.
- Ba tin con sao? – Hyesung đắn đo một lúc rồi khẽ hỏi.
Ba anh nghiêm nghị - một trong những lần hiếm hoi – nhìn thẳng vào mắt anh gật đầu:
- Luôn luôn.
Hyesung thở dài. Chỉ cần thế thôi là anh hiểu mình chẳng còn đường lùi.
Cả ngày hôm đó, khi ba đã về rồi, Hyesung vẫn cứ trầm tư mãi. Anh quên hẳn chuyện đêm qua và “lời hứa” với một người. Mãi cho đến khi có ai đó gõ lộp cộp lên bàn, Hyesung mới giật mình ngẩng lên.
- Đang suy nghĩ gì ghê thế? – Vị khách “ko mời mà cứ tới hoài” hỏi anh với vẻ quan tâm.
Hyesung lắc đầu:
- Ko có gì. Sao hôm nay anh đến sớm vậy? Mới có hơn hai giờ trưa một chút…
- Anh quên rồi sao? Hôm nay tôi đến làm việc mà. – Anh ta toét miệng cười.
- Làm việc??? – Hyesung trố mắt ra nhìn anh ta như quái thú. – Hôm qua tôi đã nói là anh phải…
- Phải nghỉ việc chứ gì. – Anh ta phẩy tay. – Tôi nộp đơn xin nghỉ sáng nay rồi. Từ giờ tôi sẽ là nhân viên của anh. Ông chủ, xin chiếu cố!
Hyesung ngó trân trối anh ta kính cẩn cúi chào mình rồi te te đi vào phía sau quầy bar đeo tạp dề, sắp xếp ly cốc cứ như đã là nhân viên ở đây hơn chục năm rồi. Anh ta khiến Hyesung chẳng biết phản ứng thế nào.
- Này này… tôi ko đùa với anh đâu nhé! – Hyesung bước vội lại nắm tay áo anh ta.
- Tôi cũng đâu có đùa. – Anh ta giương mắt “ngây thơ” nhìn lại anh.
- Anh có bị điên ko? – Hyesung nhăn mặt. – Mắc gì nghỉ làm ở chỗ tốt như thế để đến đây cơ chứ?
- Sao anh biết chỗ đó tốt? – Anh ta cắc cớ hỏi lại.
- Làm việc cho văn phòng, mặc đồ công sở chỉnh tề là tốt hơn ở đây gấp nhiều lần rồi.
- Anh lầm rồi. – Gương mặt anh ta đột nhiên trở nên nghiêm túc. – Công việc ổn định chưa hẳn đã tốt, cũng như lương cao cũng chưa đủ để khẳng định đó là công việc tốt. Công việc nào luôn tạo cảm giác tò mò, hứng khởi và mong muốn khám phá, đó mới là công việc tốt nhất.
Hyesung hết biết nói sao với anh ta, anh cau mày:
- Nói chung anh thật là vớ vẩn!!!
- Tôi ko biết, hôm qua anh đã hứa nhận tôi vào làm nếu chịu nghỉ bên kia rồi. Giờ anh ko đuổi tôi đi được nữa đâu.
Ngó anh ta ôm chặt cái kệ để rượu như chứng minh lời nói của mình, Hyesung ngán ngẩm chịu thua. Chứ anh còn biết làm gì bây giờ?
- Anh tên gì?
- Làm gì? – Anh ta cảnh giác. – Anh tính gọi cảnh sát bắt tôi hay sao?
Hyesung nhăn nhó:
- Anh khùng quá!!! Chẳng lẽ tôi ko được quyền biết tên nhân viên của mình?
Anh ta mừng quýnh:
- Nếu vậy thì tôi trả lời ngay. Tôi tên Eric, Eric Mun.
Hyesung ngờ ngợ. Cái tên này nghe quen quen… Hình như… A đúng rồi!
- Hôm qua một trong mấy người khách hình như là bạn anh…
- Ko phải chỉ một đâu. – Eric hí hửng. – Tất cả họ đều là đồng nghiệp của tôi đấy. Thấy tôi quảng cáo cho quán anh tốt chưa?
Hyesung vỡ lẽ. Thảo nào tất cả bọn họ đều mặc đồng phục công sở. Thường đến quán anh khách hàng vẫn mặc những trang phục bình thường hằng ngày chứ hiếm khi nào có trang phục công sở “lọt” vào.
Ngó vẻ háo hức chạy qua chạy lại lau chùi cái này cái kia của Eric, Hyesung thật sự ko hiểu nổi người này đang nghĩ gì. Đây là lần đầu tiên anh gặp một người sẵn sàng từ bỏ công việc làm ăn của mình một cách nhẹ nhàng như ko để vào một quán bar làm chạy bàn. Ngay cả cái cách anh ta uống Blue Lagoon cũng khác người. Nhưng thôi, dù sao anh cũng đang cần người phụ bưng bê mỗi khi đến giờ cao điểm của quán, coi như tạm thuê anh ta vậy.
===========
Trong cuộc đời, Hyesung sợ nhất là bị phản bội. Cái cảm giác đau đớn khi bị những người mình luôn xem trọng đâm sau lưng thật sự rất đáng sợ…
Hyesung bước vào thế giới bartender từ khi còn khá nhỏ. Ba anh được người trong nghề tôn làm Vua Bartender bởi tài năng và tay nghề của ông. Những ai đã từng uống qua cocktail ông pha đều ko thể uống cocktail từ người khác được nữa. Có thể nói, ông là số một trong giới bartender với hàng loạt thành tích lừng lẫy mà cả những người lâu năm nhất trong nghề cũng ko thể đạt được một nửa như ông. Là con trai của Vua, mặc nhiên Hyesung được người ta xem như Hoàng tử và cũng có khối kẻ xem anh là đối thủ dù họ chưa từng thử qua tài nghệ của anh. Khi còn bé, đồ chơi của Hyesung là những chai rượu rỗng với những chiếc nhãn hiệu đủ màu sắc. Tám tuổi, anh đã biết thực hiện trò tung hứng với ba chai bia. Đến khi lên mười, với một lần tung hứng năm chai rượu, Hyesung nhận được ko biết bao nhiêu ánh mắt thán phục từ những vị khách mỗi khi ba dẫn anh đến quán. Cứ như từ trong máu Hyesung đã có một mối dây liên hệ với rượu. Tuy chưa được quyền nếm rượu cho đến khi đủ mười tám, nhưng Hyesung, lúc đó khoảng mười bốn, đã có thể pha chế các loại cocktail đơn giản với liều lượng chính xác. Việc cân đo đong đếm liều lượng các thành phần đã gần như là bản năng của anh. Anh chẳng cần phải nếm thử rượu, chẳng cần phải sử dụng jigger để canh đúng liều. Thay vào đó, anh sử dụng cái mũi của mình để biết khi nào thiếu hụt, khi nào dư hay khi nào vừa đủ. Theo lời ba anh, những bartender như anh thuộc dạng bẩm sinh. Chính vì thế, ông càng cố gắng huấn luyện Hyesung với mong muốn anh sẽ nối nghiệp ông trở thành Vua Bartender một ngày ko xa.
Lẽ ra ông đã được toại nguyện nếu ko có một biến cố xảy ra với Hyesung. Anh có ba người bạn chơi từ bé đến lớn. Minwoo, Dongwan và JunJin là tên của họ. Cả bốn đi đâu cũng có nhau, thân thiết còn hơn anh em trong gia đình. Ngoài Dongwan theo nghề nhiếp ảnh, cả Minwoo và JunJin đều là học trò của ba anh. Cùng với anh, cả ba người đều được đánh giá là nhóm bartender trẻ đầy triển vọng và được ba anh kỳ vọng rất nhiều. Kỳ thi bartender toàn quốc năm anh hai mươi tuổi, cả ba cùng đăng ký tham dự với nhiệt huyết của những người trẻ mới bước chân vào lĩnh vực bartender chuyên nghiệp. Cả ba đều dễ dàng vượt qua vòng loại. Nhưng đến vòng chung kết, Minwoo và JunJin bị loại sau khi lọt vào Top 5. Hyesung căng thẳng nhìn hai bạn mình bị loại và cố gắng cẩn thận nhích từng bước cho đến khi vào vòng Top 2 tranh ngôi quán quân với một đàn anh từ quán bar lớn nhất nhì Seoul. Kết thúc vòng thi, nhìn tổng thể thì ly cocktail của Hyesung đạt hơn cả. Đến cả ba anh ngồi dưới hàng ghế khán giả theo dõi cũng phải gật gù và cảm giác yên tâm về chiếc cúp vô địch cho anh hơn bao giờ hết.
Nhưng khi nêm nếm…
Hyesung để tuột ngôi quán quân vào tay đàn anh đó vì một lỗi mà đến lúc trao giải Hyesung vẫn lớ ngớ ko hiểu tại sao lại như thế: siro lựu dùng để pha Tequila Sunrise của anh đã biến thành nước đường pha màu. Vì thế thành phẩm cho ra cũng ko có mùi vị đặc trưng vốn có mà còn có vị ngọt kỳ cục của đường hòa với nước lã. Hyesung cứ thẫn thờ ngồi một mình ngẫm nghĩ nguyên nhân cả buổi tối. Mãi cho đến khi Minwoo và JunJin thú nhận tất cả với anh… Quán bar bên kia hứa sẽ trả cho họ một món tiền lớn nếu họ chịu giao công thức cocktail bí mật ba anh đã dạy cho cả ba người và đồng thời phải làm sao cho “Hoàng tử Bartender” thua bartender của họ. Vì thế họ đã tráo hũ siro lựu của anh. Hyesung choáng váng, tưởng như ko bao giờ đứng lên được nữa.
Kể từ sau ngày đó, Hyesung trở nên mất niềm tin với tất cả mọi người xung quanh, trừ ba mẹ anh. Anh khép chặt lòng mình, ko bao giờ xem ai là bạn bè. Anh cũng quyết định sẽ lui vào ẩn trong quán bar này hoặc chuyển ngành nghề khác chứ ko bao giờ đặt chân vào “sân khấu” bartender với những lừa lọc gian dối nữa. Anh chuyển về nơi này, một vùng ven Seoul, sống cùng mẹ. Một thời gian sau, ba anh cũng bán quán bar kia và chuyển về đây mở quán này cho anh quản lý.
Vậy mà đã mười năm trôi qua…
- Này!
Hyesung giật mình khi có ai đó đập lên vai anh. Ngẩng lên, Hyesung thấy Eric đang nhìn anh tò mò:
- Ko sao chứ?
Hyesung lắc nhẹ đầu rồi luống cuống quay về quầy pha rượu của mình. Anh lại nhớ chuyện cũ rồi. Kể từ sau chuyến “viếng thăm” của ba, tâm hồn Hyesung lúc nào cũng như đang treo ngược cành cây, mơ mơ màng màng.
- Tequila Sunrise.
Hyesung đánh rơi chai shaker xuống đất, quay phắt lại ngó Eric trừng trừng:
- Cái gì?
- Tôi bảo có người vừa gọi Tequila Sunrise. – Eric ngơ ngác.
Hyesung hít vào một hơi, cố trấn tĩnh mình lại rồi điềm nhiên đáp:
- Anh ra nói với họ là ko có.
- Ko có là sao? – Eric vẫn ngơ ngác ko hiểu. – Tôi thấy có chai tequila trên kệ mà…
Hyesung bực mình gắt lên:
- Anh cứ ra nói như thế đi, lộn xộn quá!
Eric nhìn sững Hyesung một lát, nhưng rồi lại lẳng lặng làm theo. Hyesung nghe Eric nói với vị khách đó “Xin lỗi chúng tôi hết rượu tequila rồi…” mà cõi lòng nặng chình chịch. Cũng đã lâu lắm rồi anh ko pha Tequila Sunrise, kể từ sau đêm chung kết năm đó…
Hai giờ sáng, quán treo bảng đóng cửa như thường lệ. Hyesung ngồi sau chậm rãi lau khô mấy cái ly thủy tinh, chốc chốc lại đảo mắt ngó Eric đang lom khom thu dọn rác rưởi dưới bàn ghế để kịp lau sàn nhà. Hyesung mỉm cười. Đúng là từ lúc có người phụ việc, anh thư thả hơn hẳn, đầu óc cũng sảng khoái hơn. Giờ công việc của Hyesung chỉ đơn thuần là đứng sau quầy bar pha rượu, còn tất cả những việc còn lại, từ chạy bàn cho đến thu dọn quán Eric đều giành làm hết.
- Xong rồi.
Eric quẹt mồ hôi trên trán dù trời đang đông, ngắm nghía lại thành quả của mình sau hơn một tiếng bò lăn bò toài ra quét dọn. Anh đi lại ngồi trên ghế xoay đối mặt với Hyesung nói như kể công:
- Sạch chưa?
Hyesung nhún vai:
- Trông cũng tạm được.
- Cái gì?? – Eric nhảy dựng lên. – Thế này mà tạm được á? Cậu nói thế là sỉ nhục cái tính chuyên nghiệp của tôi quá.
- Này, anh bắt đầu xưng hô thân mật với tôi như thế từ bao giờ vậy? – Hyesung hất mặt.
Eric cười xuề xòa:
- À tôi chỉ nghĩ đơn giản chúng ta bằng tuổi nhau, lại cùng làm một nơi nên…
- Sao biết cùng năm? – Hyesung cắt ngang.
- Tôi có vô tình nhặt được chứng minh thư của cậu, cậu còn kém tôi chin tháng cơ đấy.
- Chứng minh thư của tôi đâu ra để anh vô tình nhặt được vậy?
- Thôi mà Sungie, tôi chỉ…
- Lại còn Sungie??? – Hyesung trợn mắt.
- À ừ thì là… - Eric gãi đầu, - Cậu đừng có suốt ngày khó đăm đăm như thế, nên chăm chỉ cười nhiều vào và mở lòng ra một chút.
Hyesung bĩu môi ko đáp. Cái con người này quả đúng kỳ lạ. Càng ngày Hyesung càng ko nắm bắt được suy nghĩ và hành động của Eric nữa. Anh ta mới đến đây làm có ít ngày mà lúc nào cũng đối xử với anh như kiểu thân thiết từ đời tám hoánh nào đó.
- Nói tóm lại, là đồng nghiệp thì nên mở lòng với nhau ra một chút. – Eric chậm rãi nói. – Nên bắt đầu từ cách xưng hô, đừng tôi tôi anh anh nữa, nghe nghiêm trọng quá. Được ko?
- Ko thì sao?
- Tôi nghỉ làm đấy. – Eric nói như hăm dọa.
Hyesung tỉnh bơ:
- Nghỉ đi! Dù sao ban đầu cũng do anh tự động đến làm mà.
- Cậu sẽ ko còn những ngày thảnh thơi ngồi lau ly cốc nữa đâu, mà sẽ chạy loạn lên như vịt để vừa nhận order, cuối ngày lại phải bò ra lau nhà đấy. – Eric cười cười. – Nói chung ngoại trừ tôi ra ko ai đáp ứng được yêu cầu của cậu đâu.
Đến đây thì Hyesung hơi chần chừ. Đúng là từ khi Eric đến làm, anh trở nên lười biếng hơn cả. Giờ mà bắt anh một mình giữa đêm tối thu dọn cả cái quán thì…
- Tùy cậu. – Hyesung hừ mũi, - Được chưa? Vừa ý chưa?
Eric hí hửng gật đầu, rồi ngồi lại lên ghế ngó Hyesung trừng trừng. Ban đầu Hyesung ko để ý, nhưng một lúc sau đó, anh thấy hơi nhột nhột, rồi lại bắt đầu lúng túng vì tự nhiên khi không có người nhìn mình trân trân như thế. Anh đánh trống lảng:
- Cậu có muốn uống gì ko?
Eric chần chừ một lát, rồi nhẹ nhàng nói:
- Tequila Sunrise.
Hyesung im lặng một thoáng, rồi chậm rãi buông từng từ:
- Tôi đã nói tôi ko pha món đó mà.
- Nhưng tôi muốn uống. – Eric kỳ kèo. – Pha một lần thôi, tôi muốn biết món này trông thế nào mà có cái tên oách thế. Làm ơn đi Sungie…
- Ko là ko!
- Có là có!
- Cậu… - Hyesung bặm môi.
- Vậy đi, - Eric phẩy tay, - nếu cậu chịu pha Tequila Sunrise cho tôi, sáng mai cậu ko cần đến sớm dọn quán. Tôi sẽ làm hết tất cả để khi cậu đến chỉ có việc vào quầy pha thôi, được ko?
Hyesung lại chần chừ. Anh thật tức cái thói lười biếng của mình. Nhưng có thêm ít thời gian ngủ nướng ở nhà thì tuyệt biết bao… Và quan trọng hơn, chính anh cũng muốn thử lại cảm giác của mình sau ngần ấy năm ko pha Tequila Sunrise.
Hyesung quay lại ngó quầy rượu. Chai Tequila như đang ngó anh thách thức. Quay lại phía sau, Hyesung lại bắt gặp ánh mắt khuyến khích của Eric. Anh có cảm giác Eric biết tất cả những khúc mắc trong lòng anh và đang cố tìm cách giải thoát cho anh. Ko biết tại sao anh lại có cảm giác đó. Chẳng phải tên này luôn mờ ám và kỳ lạ sao? Một phần trong Hyesung luôn bắt anh phải giữ khoảng cách đề phòng Eric vì những “kinh nghiệm” ngày xưa đã có với Minwoo và JunJin. Nhưng phần còn lại dường như ko cho phép anh làm thế, hay nói đúng hơn, dường như ko MUỐN làm thế.
Thôi kệ, tới thì tới. Dù sao cũng chỉ một lần, hại ai đâu nào? Hyesung lôi nhanh chai Tequila xuống đặt lên bàn bar, cảm tưởng như chai rượu đã vơi đi một nửa nặng như đá tảng trong tay anh. Sau đó, anh mở tủ lạnh lôi ra hai trái cam vắt lấy nước rồi để sang một bên. Với tay lên kệ, Hyesung lấy một cái ly thủy tinh cổ cao cho ít đá viên vào rồi bắt đầu canh liều lượng tequila. Nếu là những bình thường, Hyesung chẳng bao giờ phải sử dụng jigger để canh cả. Anh biết chính xác thiếu đủ như thế nào chỉ cần ngó và ngửi sơ qua. Nhưng với Tequila Sunrise… Hyesung đột nhiên cảm thấy mất tự tin. Anh chộp vội cái jigger đã bị lãng quên từ bao giờ và đổ đầy tequila vào đó. Nguyên tắc chung của Tequila Sunrise Hyesung nhớ như in dù đã bao nhiêu năm, hai ounce tequila và năm ounce rưỡi nước cam. Anh đổ 2 lần đầy jigger tequila vào ly đã có đá viên trước, rồi canh thêm 5 lần rưỡi nước cam nữa. Sau đó anh lôi chai siro lựu trong tủ gỗ dưới quầy bar ra, nhìn trừng trừng. Siro lựu… Cố xua đi cảm giác đau đớn đó, Hyesung đổ một ít siro vào ly rồi đặt ly đến trước mặt Eric.
- Cậu hiểu tại sao người ta gọi là Tequila Sunrise chưa?
Eric ngó siro lựu màu đỏ từ từ chảy qua lớp nước cam xuống đáy ly tạo thành một màu sẫm ở đáy, còn phần trên ly có màu vàng cam mát mắt của nước cam. Cảnh tượng trông như khi mặt trời bắt đầu mọc vào lúc sáng sớm, đẩy lùi bóng tối xuống phía dưới chân. Eric gật gù:
- Thì ra là thế.
Eric bê ly lên chậm rãi nhấm nhấm chứ ko “tu” ừng ực như khi uống Blue Lagoon nữa. Hyesung cười:
- Có tiến bộ đó chứ, biết cách uống cocktail rồi.
- Ngon quá! – Eric quẹt miệng. – Ngon thật. Vậy mà cậu ko chịu pha để bán…
Hyesung lắc đầu cười. Eric ko biết việc anh thuyết phục được Hyesung pha Tequila Sunrise hôm nay đã là một kỳ tích rồi. Mười năm nay chỉ mình anh mới có khả năng đó.
- Nhưng vẫn ko ngon bằng Blue Lagoon. – Eric nháy mắt. – Với tôi ko có món nào ngon bằng Blue Lagoon, mà phải do chính tay cậu pha.
Tự nhiên Hyesung đỏ mặt trước cái nhìn đăm đăm của Eric. Lạ thật. Tự nhiên lại mắc cỡ trước một tên con trai…
- Blue Lagoon pha dễ ợt, ở đâu chả thế. – Hyesung gắt lên để che giấu sự bối rối của mình.
Eric tủm tỉm nhưng anh vẫn phớt lờ, làm như ko thấy gương mặt ửng đỏ của Hyesung mà nói bâng quơ:
- Đó là do cậu thấy vậy thôi. Chứ tôi lại nghĩ khác… Mà tôi nghe nói cậu sắp thi bartender toàn quốc à?
- Ai nói với cậu thế?
- Ba cậu.
Hyesung ngạc nhiên:
- Ba tôi? Cậu gặp ba tôi hồi nào? Tôi đâu có nói với ba là nhận cậu vô làm đâu, ba tôi ko hỏi gì cậu hết à?
- À bác tới lúc cậu đi đâu đó. Bác có hỏi, tôi chỉ nói đơn giản tôi là nhân viên chạy bàn cậu mới mướn về. Thế thôi. Rồi bác ngồi kể chuyện…
Hyesung giật thót:
- Kể cái gì?
- Chuyện cậu sắp thi toàn quốc. Và… - Eric chợt ngập ngừng.
- Chuyện lúc trước? – Hyesung hỏi dồn dù anh đã biết câu trả lời. – Phải ko?
Eric gật đầu. Thật ra hôm đó là do anh mớm lời cho ba Hyesung kể ra hết chứ ông ko cố ý. Eric biết mình luôn có khả năng lấy được niềm tin từ người đối diện chỉ sau vài câu nói đơn giản, khiến họ tuôn ra hết bí mật cho anh nghe chỉ cần anh muốn nghe hay ko thôi.
- Nhưng cậu đừng trách bác, tại tôi tò mò hỏi, với bác cũng lo cho cậu nên…
- Biết rồi. – Hyesung cụt lủn cắt ngang.
Nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Hyesung, Eric chợt thấy xót ruột.
- Cậu ko sao thật chứ? Có phải tôi làm cậu buồn khi bắt cậu pha Tequila Sunrise ko? Tôi chỉ muốn biết cậu có thể vượt qua ám ảnh hay ko thôi…
Hyesung chỉ lặng lẽ lắc đầu, rồi lảng sang chuyện khác:
- Cậu muốn uống Blue Lagoon ko?
Eric nhìn Hyesung như thăm dò, rồi gật đầu. Quay lưng lại đối mặt với kệ rượu, Hyesung cắn môi. Thảo nào mấy hôm nay anh luôn cảm thấy ánh mắt Eric nhìn anh có chút gì đó như cảm thông. Dù biết chuyện Eric biết hay ko cũng chẳng có hại gì, nhưng đâu đó trong Hyesung vẫn cảm thấy khó chịu. Anh luôn muốn lãng quên chuyện cũ, nhưng kể từ khi ba anh thông báo về cuộc thi,Hyesung luôn có cảm giác chuyện cũ đang bị đào xới lên khỏi nấm mồ anh đã chôn sâu từ mười năm trước.
Ko quá khó để Hyesung vượt qua vòng loại của ngày thi thứ ba và lọt vào top 20 bartender xuất sắc nhất, thậm chí còn có phần dễ dàng. Nhưng càng vào vòng trong, Hyesung càng cảm thấy ko thoải mái. Anh có cảm giác anh đi thi chỉ vì ba anh, hoàn toàn anh ko hiểu mình thật sự có thích hay ko. Một nửa trong Hyesung muốn đoạt giải để ba anh vui lòng. Nhưng một nửa lại lo lắng rằng liệu khi đã đoạt giải rồi, anh có từ bỏ được giới bartender ko hay lại càng lún sâu hơn để thấy mình mất phương hướng hơn nữa.
Và thêm một vấn đề nữa khiến Hyesung phải băn khoăn. Đó là ko hiểu bằng cách nào, càng ngày anh càng cảm thấy gần gũi hơn với Eric. Thậm chí Hyesung đã tháo bảng kiếm người ngoài cửa quán từ bao giờ. Dù ngoài mặt vẫn gắt gỏng mỗi khi Eric phiền nhiễu “quấy rầy”, nhưng trong lòng Hyesung đã thực sự nghĩ rằng quán bar chỉ cần có anh và Eric là đủ, ko cần phải thêm nhân viên nữa. Eric luôn tạo cho anh cảm giác thoải mái và tin tưởng bằng sự nhiệt tình của mình. Nhưng cũng từ đó, nhiều vấn đề lại phát sinh theo.
Hyesung phát hiện mình thường ngóng mắt tìm kiếm Eric giữa quán bar đông đúc chật chội. Và sau mỗi lần nhìn Eric như thế, tự nhiên anh có cảm giác như được tiếp thêm sức mạnh để lại tiếp tục bù đầu pha chế theo dãy order dài dằng dặc. Anh cũng phát hiện mình cười nói nhiều hơn, tâm trạng vui vẻ hơn trước. Dường như cả Eric cũng nhận ra điều đó. Đôi ba lần khi Hyesung đang kể về một chuyện vui nào đó anh trải qua trong ngày bằng một vẻ hớn hở đầy sức sống mà chính bản thân anh cũng ko nhận ra, anh giật mình khi phát hiện ánh mắt Eric nhìn mình chăm chú, môi nở nụ cười thú vị. Những lúc đó, Hyesung lại thấy bối rối một cách kỳ lạ. Anh im ngay lập tức và tằng hắng như để che giấu sự ngượng ngùng của mình. Eric thấy thế chỉ bật cười khe khẽ và đưa tay xoa đầu Hyesung như người lớn với đứa trẻ khiến Hyesung lại thấy tim mình đập nhanh hơn.
Hyesung chưa muốn gọi tên cảm giác của mình dù anh đã đủ trưởng thành để hiểu đó là gì. Hay nói đúng hơn là anh chưa dám. Ko phải anh e ngại ai bàn ra tán vào, kể từ sau đêm chung kết năm đó, anh hầu như chẳng còn quan tâm đến những gì người khác nghĩ về mình nữa. Chẳng qua trong lòng Hyesung giờ đây có quá nhiều mối bận tâm lo lắng, trong đó phần quan trọng nhất là những day dứt băn khoăn về tương lai sau cuộc thi này, vì thế Hyesung ko muốn lôi kéo thêm ai vào chuyện đời tư lùng nhùng của mình nữa. Và vì đã quyết tâm gạt tình cảm qua một bên như thế, Hyesung lại càng ko muốn tìm hiểu sâu thêm về phía Eric. Anh sợ anh sẽ ko cưỡng lại được nếu biết Eric cũng… như anh. Trên thực tế, trực giác của Hyesung đã cho thấy dường như Eric cũng có tình cảm với anh qua những câu bóng gió và ánh mắt “lạ” Eric vẫn thường hướng về phía anh.
- Trông cậu có vẻ trầm tư. Chuyện gì vậy?
Không cần phải quay lại nhìn, Hyesung cũng biết ai vừa ngồi xuống bậc thềm bên cạnh mình. Anh ko trả lời mà hỏi ngược lại Eric:
- Tôi có nên tiếp tục tham gia cuộc thi ko?
- Tại sao ko?
- Tôi sợ… - Hyesung thì thầm. Đây là lần đầu tiên anh thú nhận điều này trước một ai đó.
Eric dịu giọng:
- Cậu sợ lại một lần nữa nhìn thấy siro lựu hóa nước lã pha màu?
Hyesung ngạc nhiên ngó Eric:
- Cậu học được cách đọc suy nghĩ người khác ở đâu thế?
- Tôi hiểu cậu nhiều hơn cậu nghĩ đấy. – Eric lại bâng quơ.
Hyesung cười ko nói gì. Eric hỏi tiếp:
- Vậy cậu tính sao?
- Tôi ko biết. - Hyesung lắc đầu, - Tôi thấy mình đang đứng giữa ngã ba đường. Chính bản thân tôi cũng ko rõ mình có muốn đi tiếp ko hay bỏ cuộc. Tôi ko biết mình muốn làm gì nữa. Một thằng đàn ông đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn băn khoăn về cuộc đời mình, tôi thấy mình chẳng ra gì cả.
- Cậu băn khoăn là vì cậu ko biết mình có thích trở thành bartender hay ko, hay vì cậu vẫn còn day dứt ám ảnh về hai người bạn lúc trước?
- Tôi ko biết… - Hyesung lí nhí.
Eric thở dài, đưa tay sang choàng vai Hyesung vỗ nhè nhẹ.
- Thôi đừng nghĩ nhiều nữa. Cậu về nghỉ sớm đi, ko thì chờ tôi thu dọn xong trong kia rồi đưa cậu về. Tin tôi đi, ngày mai mọi chuyện sẽ được giải quyết hết!
Hyesung định nói gì đó nữa nhưng khi nhìn ánh mắt đầy tự tin của Eric cùng cái gật đầu hứa hẹn, anh lại thấy vững tin hơn hẳn. Tuy ko biết làm sao mọi chuyện sẽ được giải quyết trong vòng một đêm, theo lời Eric, nhưng anh vẫn tin như thế, vì Eric đã bảo anh tin mà…
Sáng hôm sau, khi Hyesung mở cánh cửa quen thuộc dẫn vào quán bar, – từ lúc thân với Eric hơn, anh ko còn phải làm nhiệm vụ mở cửa quán hằng ngày nữa mà giao hẳn chìa khóa cho Eric – toàn thân anh chấn động hoàn toàn. Ở chiếc bàn tròn ngay giữa quán, ngồi xung quanh là Eric, Dongwan, Andy – em trai Minwoo và … Minwoo, JunJin. Khi thấy anh vào, Minwoo và JunJin nhìn sững anh một lát rồi cúi đầu xuống. Dongwan đứng lên chạy lại ôm chầm lấy Hyesung, mặc kệ vẻ mặt thất thần và dáng đứng bất động của anh.
- Thằng quỷ! Cậu trốn đi đâu mấy năm trời, ko làm sao tìm được cậu. Tôi hỏi mấy người trong nghề, người ko biết thì thôi, còn người biết cũng nhất định ko chịu nói. Cậu là quỷ chứ ko phải người!!!
Dongwan vừa chì chiết vừa đấm mấy cái đau điếng vào lưng anh. Mắt Hyesung vẫn nhìn đăm đăm về phía Minwoo và JunJin. Anh đã từng thề rằng nếu gặp lại hai người họ, nhất định anh sẽ đấm cho mỗi người một cái vì đã phản bội lòng tin của anh ngày trước. Nhưng bây giờ, khi đã thật sự gặp lại họ, Hyesung thấy mình chẳng còn chút sức lực nào để nói, chứ đừng nói để đấm đá bất kỳ một ai.
- Cậu lại đây! – Eric nhẹ kéo tay Hyesung lại bàn. Bên cạnh, Dongwan cũng đẩy lưng anh về phía trước.
Ấn Hyesung ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Andy xong, Eric mỉm cười nói:
- Mọi người cứ nói chuyện với nhau nhé, tôi ra ngoài một chút.
Rồi anh bỏ đi sau khi vỗ vỗ vai Hyesung vẻ động viên. Không khí trong quán sau khi Eric bỏ đi căng thẳng lạ thường. Mọi người như chìm vào thế giới riêng của mình, ngoại trừ Andy vẫn rụt rè ngơ ngác ko dám lên tiếng khi thấy mấy ông anh mặt mày cứ trầm ngâm khó hiểu. Mãi một lúc sau, Dongwan mới tằng hắng lên tiếng trước:
- Mấy năm nay cậu sống thế nào?
- Bình thường. – Hyesung thì thầm.
- Tại sao ko chịu liên lạc với ai? Cậu tệ thật… - Dongwan tặc lưỡi. Dĩ nhiên anh biết những gì đã xảy ra lúc trước. Suốt mấy năm sau khi Hyesung bỏ đi, anh luôn tự trách mình ngày xưa đã quá vô tâm với bạn, ko ở bên cạnh Hyesung đúng lúc và chuyện gì cũng là người biết sau cùng.
Hyesung lắc đầu, ánh mắt lại nhìn thẳng về phía Minwoo và JunJin, anh hỏi với giọng sắc lạnh:
- Hai người đến đây làm gì?
Minwoo và JunJin ngần ngừ nhìn nhau, rồi Minwoo ngẩng lên nhìn Hyesung nói:
- Xin lỗi cậu… Bọn tôi mấy năm nay chỉ muốn nói với cậu câu này. Bọn tôi đã đi tìm cậu khắp nơi…
- Vậy à? – Hyesung cười khẩy, cắt ngang. – Phiền các cậu phải đi kiếm tôi. Nhưng tôi ko có đủ lỗi để cho các cậu đâu mà xin.
- Hyung… - JunJin khổ sở.
- Tôi ko phải hyung của cậu. Nếu cậu xem tôi là hyung thì ngày xưa đã ko làm thế với tôi.
- Cậu có thể nghe bọn tôi giải thích ko Hyesung?
- Chẳng còn gì để giải thích nữa. – Hyesung nói rồi định đứng lên nhưng bị Dongwan níu lại.
- Sungie à, cậu cho họ một cơ hội giải thích đi. Mấy năm nay chính mắt tôi chứng kiến họ đã khổ sở đi tìm cậu như thế nào, tôi biết rất rõ họ đã sống với mặc cảm tội lỗi ra sao. Giờ đã tìm được cậu rồi thì cậu coi như bỏ chút ít thời gian ra nghe họ giải thích đi, được ko?
- Là tôi khiến họ phải đi tìm tôi sao? – Hyesung gằn từng tiếng. – Tôi có ép họ ko? Tôi có ép họ phải phản bội tôi ko?
- Mọi việc ko phải như cậu nghĩ đâu… - Dongwan vẫn cố dịu giọng.
- Tôi ko quan tâm!!! Nếu là cậu nghe thấy chính miệng hai người bạn thân của mình thú nhận đã nhận tiền để hại cậu, cậu có chịu nổi ko???
- Sung…
- Bao nhiêu năm nay tôi sống thế nào các cậu có biết ko?? Khó khăn lắm tôi mới tạm dẹp qua được chuyện cũ, tại sao bây giờ các cậu phải khơi lại nữa??? – Hyesung gào lên.
- Nhưng cậu có biết tại sao họ phải phản bội cậu ko??? Cậu có biết tại sao họ cần tiền ko??? Cậu có biết gia đình họ thế nào ko hay cậu chỉ chăm chăm vào lỗi lầm của người khác để dằn vặt mà quên cả những điều đó??? – Dongwan hét lại.
Hyesung im lặng. Dongwan dịu hẳn giọng, nhẹ nhàng nói tiếp:
- Bọn tôi chơi với cậu từ bé, Hyesung à, nếu con người họ thật sự tệ hại như thế, nếu họ thật sự là những tên phản bội, lý nào cả cậu cả tôi đều ko thấy trong suốt ngần ấy năm? Tôi ko nói thế để bênh vực họ, tôi ko đứng về một bên nào cả vì những lúc thế này đây tôi càng cảm thấy mình nên đứng giữa để đưa ra cái nhìn trung lập chính xác nhất. Nhưng thật sự tôi cảm thấy mình cần phải nói. Mẹ của Minwoo…
- Thôi đi Wan! – Minwoo đưa tay cản lại, - Cậu ấy đã ko muốn nghe thì thôi. Dù thế nào thì lỗi cũng là của tôi và Jin, ko cần phải giải thích dài dòng nữa đâu.
- Cậu im để tôi nói cho hết! – Dongwan khoát tay, - Cậu ta cần phải biết để thấy bản thân mình mấy năm nay ích kỷ thế nào. Còn cậu, Sungie, giờ tôi sẽ nói hết cho cậu biết, sau đó thế nào thì tùy cậu định liệu tôi ko xen vào nữa. Mẹ của Minwoo có một khối u ác tính trong não mà nếu ko giải phẫu ngay sẽ ko giữ được tính mạng. Mãi đến lúc gần thi cậu ta mới biết chuyện này. Tiền giải phẫu lại ko phải nhỏ. Cậu ta đã chạy chọt khắp nơi nhưng vẫn ko thể đủ. Khi người bên quán bar đó lại nói chuyện, cậu ta và cả Jin đều quyết liệt từ chối vì ko muốn phản bội cậu và bác. Cho đến trước hôm thi hai ngày khi bác gái ngã quỵ ngay ngoài đường, cậu ta ko còn cách nào khác. Jin muốn giúp Minwoo nên cũng đành phải xuôi theo. Nào ngờ khi xong việc, bên quán bar đó lật lọng, chỉ đưa một nửa số tiền đã hứa và một nửa này cũng ko đủ để trả tiền phẫu thuật và viện phí. Vì ko nắm bất cứ bằng chứng gì trong tay nên ko thể kiện họ được. Cậu có biết lúc đó vì phải bán hết nhà cửa đất đai chạy chữa cho bác gái, Minwoo và bác trai xém chút đã phải ra ngoài gầm cầu mà ở ko?
Hyesung choáng váng, ngộp thở trước hàng loạt sự việc anh chưa từng nghĩ tới Dongwan vừa nói. Anh nhìn Minwoo, môi run run:
- Có… có thật là thế ko?
Minwoo cay đắng gật đầu:
- Tôi đã chọn sinh mạng mẹ tôi, bất chấp việc trở thành một tên phản bội bạn bè. Sau cùng tôi đánh mất cả hai bên, cả mẹ và câu… Nếu ko nhờ gia đình Dongwan cưu mang, có lẽ cha con tôi đã phải đi ăn xin rồi. Nhưng điều tôi day dứt hơn cả vẫn là chuyện tôi đã làm tổn thương cậu. Thật sự xin lỗi… Sungie…
Rồi Minwoo gục đầu xuống bàn. Bên cạnh. Jin cũng cúi gầm mặt xuống ko dám nhìn Hyesung. Riêng về mình, Hyesung thấy lòng mình dâng lên một nỗi xót xa. Hóa ra sự việc là như thế… Dongwan nói đúng, bao năm nay anh đã quá ích kỷ và cố chấp, chỉ nhìn thấy mặt xấu mà ko biết suy xét để tìm hiểu tại sao lại như thế. Hay nói đúng hơn, chưa bao giờ anh đặt trọn niềm tin vào Minwoo và JunJin như anh đã nghĩ. Anh chưa bao giờ xem họ là bạn thân để quan tâm đúng cách. Những tổn thương anh cứ nghĩ do họ phản bộ hóa ra chỉ là những tức tối của một đứa trẻ lên năm bị bạn nói xấu hay giành mất cái gì đó. Nếu thật sự trưởng thành, anh sẽ có đủ bình tĩnh để tìm hiểu nguyên nhân thay vì ngồi đó trách móc đời. Hyesung thấy giận mình hơn bao giờ hết.
Một cách vô thức, Hyesung tiến lại chỗ Minwoo và Jin ngồi rồi vòng tay ôm chặt cả hai vào lòng. Jin bật lên một tiếng kêu ngạc nhiên nhưng ko nói gì khác.
- Xin lỗi… Xin lỗi các cậu vì tôi đã quá vô tâm và ích kỷ… - Hyesung thì thầm. Đó là tất cả những gì anh có thể nói trong cơn xúc động này.
Minwoo và Jin nghe thế xong níu chặt lấy Hyesung. Hyesung thấy hai bên vai mình hình như ươn ướt… Nhưng anh mặc kệ, vì chính mắt anh cũng đang nhòe vì nước đây. Người ta nói đàn ông ko nên khóc. Tuy nhiên, khi người ta mất đi một thứ quý giá rồi kiếm lại được thì mới hiểu thế nào là hạnh phúc đến phát khóc.
- Tôi tham gia với – Dongwan toe toét chạy lại vòng tay ôm lưng Minwoo và Jin.
- Em nữa em nữa… - Rồi Andy cũng nhào vào “vòng vây ôm”.
- Cho tôi tham gia được ko? – Hyesung nghe thấy tiếng ai như Eric. Một lát sau anh cảm nhận một vòng tay ôm ấm áp từ phía sau cùng hơi thở nồng nồng mùi thuốc lá ngay bên tai.
Đã mười năm rồi, Hyesung mới có lại cảm giác hạnh phúc như thế.
- Vậy cậu có tiếp tục tham gia thi ko Sung? – Dongwan hỏi sau khi tất cả đã cùng bình tĩnh trở lại.
Hyesung ngồi cạnh Eric. Bên kia, Jin cứ nắm miết lấy tay anh ko chịu buông ra. Hyesung chỉ mỉm cười. Jin luôn là đứa trẻ của nhóm, bất kể bao nhiêu năm trôi qua.
- Tôi ko biết nữa…
- Sung, - Minwoo hắng giọng, - nếu cậu quyết tâm thi, tôi và Jin sẽ giúp cậu hết mình. Mấy năm nay bọn tôi cũng thu thập được nhiều kinh nghiệm, hy vọng có thể giúp ích được cho cậu.
- Phải đó hyung. – Jin gật đầu. – Hyung thi đi, tài năng như hyung phải tiến xa nữa.
- Andy cũng sẽ thi năm nay, coi như có cậu thi tôi sẽ yên tâm về nó hơn. – Minwoo nói tiếp.
- Em tính theo ngành này à Andy? – Hyesung ngạc nhiên nhìn Andy. Ngày xưa mỗi lần anh đi chơi với Dongwan, Minwoo và Jin, Andy vẫn thường lẽo đẽo đi theo, nhưng chưa bao giờ Andy thể hiện sở thích đối với pha chế rượu cả.
- Em muốn thử sức trước đã ạ. – Andy bẽn lẽn gật đầu.
- Cả Minwoo và Jin đều lên tiếng ủng hộ cậu, dĩ nhiên tôi cũng thế. Còn cậu này, - Dongwan chỉ Eric, - hiển nhiên cũng thế vì nếu ko cậu ta sẽ ko phải tốn công đi tìm bọn tôi cho cậu.
- Cậu đi tìm họ?? – Hyesung ngó sững Eric .
Eric mỉm cười gật đầu nhưng ko nói gì thêm, như kiểu đó là chuyện hiển nhiên anh phải làm. Lòng Hyesung lại dâng lên một cảm giác xúc động…
- Vậy cậu tính sao? – Dongwan lại hỏi.
Hyesung chần chừ. Nhưng khi quay sang bắt gặp ánh mắt khích lệ của Eric, anh đột nhiên thấy tự tin hơn hẳn. Phải rồi, bây giờ mọi thứ đã được giải quyết, vậy tại sao anh ko thử một lần nữa? Thử để xem mình có thật sự thích pha chế rượu hay ko. Nếu sau cuộc thi vẫn ko có cảm giác, anh có thể rút lui sau. Điều quan trọng là anh phải cố gắng hết sức vì tương lai của mình.
- Nếu các cậu đều ủng hộ… tôi sẽ thử cố gắng một lần nữa. – Hyesung chậm rãi nói.
Tất cả mọi người, trừ Eric người vẫn chỉ cười cười cứ như đã biết trước Hyesung sẽ trả lời như thế, còn lại đều thở phào nhẹ nhõm. Rồi mọi người lại bàn sang chuyện làm sao để giúp Hyesung trong cuộc thi sắp tới. Hyesung như quên luôn cả việc phải mở cửa quán. Nhưng điều đó có gì là quan trọng nữa khi anh đã tìm lại được niềm vui của mình?
Ngồi vui chuyện đến tận chiều, Dongwan, Minwoo, Jin và Andy mới đứng lên ra về sau khi đưa ra cái hẹn ăn tối hai ngày sau đó. Sau khi tiễn bạn ra về, Hyesung trở vào lại quán thì thấy Eric đang lui cui lau dọn bàn. Ko kềm chế được mình, anh bước nhanh đến kéo Eric lại đối mặt với mình, rồi vòng tay ôm chặt lấy Eric. Ban đầu có hơi chút ngỡ ngàng, nhưng Eric lấy lại vẻ bình thường ngay. Anh nói nửa đùa nửa thật:
- Sao? Giờ mới thấy thương tôi à?
Hyesung ko trả lời mà ghì chặt lấy Eric hơn. Chẳng biết bằng cách nào, Eric luôn hiểu anh đang nghĩ và cần gì. Hyesung luôn cảm thấy giữa họ có một sợi dây liên kết nào đó. Dù biết rất ít về đời tư qua những lời kể mơ hồ của Eric, nhưng lúc nào anh cũng cảm thấy yên tâm. Dạo trước đọc một vài mẩu truyện ngắn đề cập đến “soul mate”, anh còn ko tin. Nhưng có lẽ giờ đây anh đã thực sự tin trên đời có tồn tại khái niệm “soul mate” rồi.
- Cậu tìm họ vất vả lắm phải ko? – Hyesung hỏi.
- Lần mò ít lâu là ra ấy mà, có gì đâu. – Eric vỗ nhè nhẹ lên lưng anh.
- Tại sao cậu phải tốn công đến thế chứ?
Eric thì thầm vào tai Hyesung, hai tay cũng bắt đầu xiết chặt lấy anh hơn:
- Chẳng lẽ cậu ko hiểu?
Hyesung im lặng. Dĩ nhiên anh hiểu, hiểu hơn ai hết. Chính anh cũng muốn nói ra điều đó với Eric nhưng anh dằn lại, định bụng sẽ nói ngay sau cuộc thi. Giờ anh muốn thể hiện tình cảm của mình bằng một cách khác.
- Tôi sẽ chỉ cậu cách pha chế rượu, cả những công thức đặc biệt do ba tôi nghiên cứu và vẫn chưa truyền lại cho ai ngoài tôi, kể cả Minwoo và Jin.
Eric sững người:
- Cậu tin tưởng tôi sao? Cậu ko sợ viễn cảnh mười năm trước lặp lại sao?
Hyesung lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt Eric:
- Tôi tin cậu.
Rồi anh kéo Eric lại quầy bar, ko để ý đến ánh mắt có phần kỳ lạ của Eric.
===========================
Những ngày sau đó, cùng với Minwoo, Jin, Andy và cả Dongwan – người đơn thuần đến để cổ vũ vì anh chẳng biết một chút gì về cocktail cả - , Hyesung “dợt” lại cách pha tất cả các loại cocktail từ nhẹ đến nặng, và anh còn tự sáng tạo ra nhiều loại mới như Blue Moon (một loại cocktail với thành phần chính là rượu Gin), Moon and Star (thành phần chính gồm Rum, nước chanh và một ít hạt trái cây để làm “sao”) và Falling Moon (nhiều loại rượu mạnh lắc đều với nhau).
- Mọi người có thấy gì là lạ ko? – Dongwan cười hí hí.
- Gì cơ? – Minwoo ngơ ngác. Jin và Andy cũng ko hiểu. Chỉ có mình Eric đứng tựa quầy bar cười tủm tỉm nhìn Hyesung còn Hyesung thì mặt mày đỏ gay hết cả lên.
- Ko thấy à? – Dongwan lại ra vẻ bí ẩn. – Mấy cậu để ý cái tên của mấy loại cocktail mới Hyesung vừa đặt tên xem.
Minwoo nhíu mày:
- Thì là Moon… Ah ah… hiểu rồi hiểu rồi!
Jin và Andy vẫn ngơ ngác:
- Moon thì sao ạ? Mặt trăng? Mặt trăng thì có gì lạ?
Dongwan cốc lên đầu Jin một cái:
- Ngốc vừa thôi! Moon, là Moon đấy. Eric Mun. Hiểu chưa?
Mặt Hyesung giờ đã chính thức trở thành trái cà chua chín đỏ. Anh luống cuống ném bịch đậu phộng vào mặt Dongwan. Jin và Andy sau một hồi ngẫm nghĩ liền “à” một tiếng rồi gật gù nhìn từ Hyesung sang Eric. Nhìn xong, cả bốn tên đứng cười hí hí như “mấy đứa khùng” – theo ngôn ngữ trong đầu Hyesung lúc bấy giờ.
Dù ngoài mặt luôn nhăn nhó khó chịu, nhưng trong lòng Hyesung lại thoải mái vì thấy các bạn anh chẳng có vẻ gì ngạc nhiên hay khó chịu trước mối quan hệ “tình trông như đã mặt ngoài còn e” khác thường giữa anh và Eric. Còn cái tên Eric nữa, từ đầu đến cuối cứ đứng cười cười hoài, ko chịu “bênh vực” anh một tiếng…
Ban ngày thì luyện tập với Minwoo và Jin, đến tối anh lại hướng dẫn Eric các công thức cocktail khác nhau. Hyesung nhiệt tình truyền thụ hết tất cả những gì anh biết về cocktail cho Eric, cả những kiến thức do ba anh và chính anh mày mò nghiên cứu. Eric chăm chú lắng nghe và cần mẫn làm dưới sự hướng dẫn của Hyesung. Cứ thế cho đến tận gần sáng. Eric luôn thể hiện sự áy náy khi phải làm phiền vì Hyesung đã mệt suốt một ngày nghiên cứu chế biến với Minwoo và Jin, giờ đêm tối còn phải hướng dẫn anh cách pha. Nhưng Hyesung chỉ phẩy tay cho qua, luôn miệng bảo chẳng mệt chút nào cả.
- Sungie này, nếu một ngày kia cậu phát hiện tôi giấu cậu một chuyện gì đó, cậu có tha thứ cho tôi ko? – Đột nhiên Eric hỏi một cách nghiêm túc, Hyesung hiếm khi nào thấy anh như thế.
- Chuyện gì là chuyện gì?
Eric mấp máy môi định nói gì đó, nhưng lại thôi:
- Ko có gì đâu.
Hyesung nhìn Eric lạ lùng, nhưng ko hỏi thêm gì nữa.
=========================
Chỉ còn một ngày nữa là lúc buổi thi chung kết sẽ diễn ra. Hyesung ngồi sau quầy bar, dựa hẳn vào kệ rượu sau lưng buồn bã ngó ra ngoài cửa sổ. Hai hôm nay Eric đi đâu mất dạng, ko hề đặt chân đến quán và Hyesung cũng ko làm sao liên lạc được khiến anh càng lo lắng hơn. Những lúc thế này đây, Hyesung chợt nhận ra mình biết quá ít về Eric. Nếu anh biết nhà Eric ở đâu, anh sẽ đến ngay để xem Eric có bệnh hoạn gì ko.
Vừa lúc đó, Minwoo, Jin, Dongwan và Andy đẩy cửa bước vào như thường lệ.
- Vẫn chưa tìm được Eric à? – Dongwan nhìn quanh.
Hyesung chán nản lắc đầu. Anh đã thử đến một số công ty lớn nhỏ gần đây với hy vọng tìm được công ty cũ của Eric để hỏi han, nhưng vẫn thất bại. Eric đã biến mất ko một chút dấu vết.
- Thôi đừng lo lắng quá! Chắc ko sao đâu. – Minwoo nhìn anh thông cảm. – Cậu chuẩn bị cho ngày mai tới đâu rồi?
- Cũng tạm ổn. – Hyesung khẽ nói. – Nói chung chúng ta đã chuẩn bị hết các loại cocktail sơ đẳng đủ để qua mấy vòng đầu rồi. Đến vòng Top 5 là cocktail tự do thì cần phải có cảm hứng…
- Đây mới là cái tôi lo. – Dongwan xen vào. – “Cảm hứng” của cậu mấy hôm nay biến khuất dạng.
Hyesung tính cãi lại cho đỡ quê thì tiếng chuông cửa vang lên. Hyesung vội quay phắt ra nhìn với hy vọng đó là Eric. Nhưng…
Đứng bệ vệ ngay cửa chính là ông chủ quán bar lớn, người đã gây sóng gió cho Hyesung mười năm trước.
Và ngay phía sau ông ta là… Eric, với gương mặt lạnh lẽo ko thể hiện chút cảm xúc nào.
Lại một lần nữa, Hyesung chết trân. Dự cảm ko lành lại đến với anh.
- Ông đến đây làm gì? – Minwoo gào lên.
- Kìa kìa cậu trai trẻ, làm gì mà xúc động khi thấy tôi thế? – Ông ta tặc tặc lưỡi một cách trịch thượng.
- Ông hại chúng tôi chưa đủ hay sao? Vì ông mà mẹ tôi ko được chạy chữa kịp thời… Vì ông mà anh em chúng tôi tan đàn xẻ nghé. – Minwoo run run gằn giọng. – Giờ ông còn muốn ám chúng tôi nữa sao???
Ông ta làm ra vẻ hoảng hốt:
- Âý ấy… sao cậu lại đổ oan cho tôi như thế? Tôi hại các cậu bao giờ? Giúp tôi hay ko là do hai cậu tự lựa chọn mà, tôi làm sao bắt ép được các cậu? Ngay từ đầu tôi đã đưa ra giá đó, tại các cậu ko chịu hỏi rõ là cho riêng một người hay cả hai người rồi chia đôi thôi. Giờ sao lại trách tôi?
- Ông… - Jin căm phẫn gầm lên, định lao vào ông ta nhưng Dongwan đã cản lại.
Ở phía sau, Hyesung vẫn nhìn Eric ko ngớt dù từ lúc bước vào, Eric vẫn ko thèm hướng ánh mắt về phía anh đến một lần. Rốt cuộc Eric quan hệ thế nào với ông ta mà lại đứng bên cạnh ông ta như thế?
- Chúng tôi chỉ muốn biết ông đến đây làm gì? – Dongwan bình tĩnh nói. – Còn Eric, tại sao mấy hôm nay cậu ko đến quán?
- Đấy, các cậu phải học cách giữ bình tĩnh tốt như cậu này chứ. – Ông ta cười một cách giả tạo. – Hôm nay tôi đến chỉ để chào các cậu một tiếng thôi, dù sao cũng là người quen cả mà…
- Ko ai quen với ông cả! – Minwoo gầm gừ.
Lão ta phớt lờ:
- Với cả tôi muốn đưa bartender số một của quán chúng tôi đến chào Hoàng tử Bartender một tiếng cho phải phép ấy mà. Lâu lắm rồi mới gặp cậu đấy, nghe tin cậu tái xuất tôi phải lật đật lại chào ngay.
Lão nhìn Hyesung cợt nhả nhưng anh ko quan tâm. Toàn bộ những gì anh muốn biết bây giờ là Eric…
- Vậy anh ta đâu? – Dongwan hỏi. – Chào cho nhanh rồi biến đi hộ chúng tôi cái. Chẳng ai quan tâm đến…
Ông ta đẩy Eric lên phía trước rồi cắt ngang Dongwan:
- Giới thiệu với các cậu, Mun Eric, bartender tài năng nhất tôi từng có từ trước đến nay.
Hyesung nghe như sét đánh ngang tai, anh đổ về phía sau. Nếu ko nhờ chiếc ghế ở đó đúng lúc, có lẽ Hyesung đã té hẳn xuống sàn nhà lạnh cứng bên dưới rồi.
Tin tức mới này có lẽ cũng làm rúng động bốn người còn lại. Tất cả đều há hốc mồm nhìn Eric và ko giấu nổi vẻ kinh ngạc.
- Ông nói thế là sao?
- Eric, vậy nghĩa là gì?
- Hyung… sao….
- Hyung…
Lão ta xoa hai tay vào nhau, nhìn Hyesung cười đon đả:
- Cũng nhờ Hoàng tử chiếu cố chỉ dạy, Eric mới được khá như ngày hôm nay. Tôi phải đưa cậu ấy tới cám ơn công dạy dỗ của Hoàng tử một tiếng chứ nhỉ?
Dongwan phớt lờ lão ta, anh hỏi thẳng Eric:
- Eric, cậu sang bên đó làm từ bao giờ? Cậu phản bội chúng tôi???
- Lẽ ra tôi ko nên xen vào nhưng tôi chỉ muốn đính chính một chút, - Lão ta phẩy tay, - Eric chưa bao giờ phản bội các cậu cả. Ngay từ đầu cậu ta đã là nhân viên của quán tôi rồi. Chỉ là tôi bảo cậu ta tới đây xin học nghề thôi. Mà chắc do cậu ta quên nói nên các cậu ko biết.
- Quên?? – Minwoo cười khẩy. – Quên hay là do các người cố tình xài chiêu ăn cắp bẩn thỉu? Dù sao trước giờ có việc làm gì của ông được coi là trong sạch đâu.
- Là do các cậu nói đấy nhé, từ đầu đến cuối tôi ko có nói gì hết à.
Hyesung ko tham gia vào câu chuyện của họ. Anh vẫn nhìn đăm đắm Eric trong khi Eric vẫn lảng tránh ánh mắt của anh. Ko… ko phải đâu… Eric ko phải là người như thế đâu…
- Tôi ko ngờ cậu lại là gián điệp của lão ta đấy Eric. – Dongwan nhíu mày. – Chẳng lẽ từ đầu đến cuối những gì cậu làm cho chúng tôi đều chỉ để phục vụ mỗi mục đích này? Để chúng tôi tin cậu, để Sungie tin cậu và đưa hết công thức đặc biệt cho cậu? Cậu tồi đến thế sao Eric?
Hyesung thấy Eric ko mảy may chút cảm xúc nào. Anh vẫn đứng yên bên cạnh lão cáo già kia, mặt lạnh như tiền.
- Còn nói nhiều với bọn họ làm gì??? - Minwoo hét lên. – Các người đi đi!!! Đi ngay đi!!!
- Phải đó, đi đi!!! – Jin cau mày. – Tôi rất thất vọng về anh Eric Mun. Uổng công tôi đã ủng hộ anh và Sungie hyung.
Hyesung cảm giác như có ai đó đặt tay lên vai mình vỗ nhẹ. Quay sang, anh thấy Andy đang nhìn anh vẻ thông cảm. Hyesung chẳng biết mình nên phản ứng thế nào. Anh thấy như có một cơn chấn động làm tê liệt toàn bộ giác quan của anh.
- Ko cần các cậu phải đuổi đâu. Chúng tôi đi ngay đây. Hẹn gặp lại các cậu chiều mai nhé. – Lão ta nháy mắt. – Tôi hy vọng được thấy Hoàng tử và Eric cùng so tài ở Top 2 đấy.
Rồi lão đi thẳng ra cửa. Khi thấy Eric định dợm bước đi theo, Hyesung ko ngăn được mình, liền đứng phắt dậy gọi to tên anh. Eric đứng lại, nhưng ko quay mặt lại, chờ đợi.
- Hãy nói với tôi… mọi thứ chỉ là một màn kịch. – Hyesung run rẩy. – Cậu ko phải là người như thế đâu, cậu ko gạt tôi đâu, phải ko? Eric…
- Cậu ngây thơ lắm.
Đó là tất cả những gì Eric lạnh lùng để lại. Hyesung đổ gục xuống ghế một lần nữa.
- Chó chết!!!
Minwoo tức tối đập mạnh tay xuống bàn. Sau cơn chấn động lão cáo già đó mang đến vừa rồi, giờ đây cả năm người đều đã bình tĩnh trở lại và cùng ngồi quây quần bên chiếc bàn nhỏ trong góc quán.
- Thôi, có tức cũng chẳng làm được gì. – Dongwan, người luôn có cái đầu “nguội” nhất nhóm, bình tĩnh nói. – Điều quan trọng là phải tập trung hết sức cho cuộc thi ngày mai. Mặc kệ lão sử dụng cách dơ bẩn nào, chúng ta cũng phải thắng!
- Nhưng vấn đề là Eric hyung đã biết hết kế hoạch của chúng ta cho ngày mai. – Jin nhăn nhó. – Ba vòng thi đầu thì ko sao vì theo luật họ sẽ ra đề bắt buộc. Nhưng sau khi loại hết 15 người, còn lại Top 5 sẽ đến phần thi tự do và cũng là phần thi quyết định thứ hạng. Như ban đầu đã bàn luận, Sungie hyung chắc chắn sẽ lọt vào Top 5 mà ko tốn một giọt mồ hôi nào cả. Đó mới là cái khó vì Eric đã biết hết toàn bộ dự tính của ta cho phần thi tự do rồi, từ loại cocktail cho đến nhiên liệu đặc biệt. Mà Eric đã biết thì lão già đó cũng biết. Cái đầu cáo già đó chắc chắn đã nghĩ ra cách phá hoại rồi.
Ko hẹn mà cả bốn người đều buông tiếng thở dài. Hyesung cười buồn:
- Thôi mấy cậu về đi! Tôi sẽ tự tìm cách, ko sao đâu.
- Có thật là cậu ko sao ko? – Dongwan nhìn nhìn Hyesung. – Ngày mai đi thi được chứ?
Hyesung gật đầu:
- Tôi ổn mà. Mọi người về trước đi. Tôi thu dọn một ít đồ ở đây rồi cũng về nghỉ luôn. Đừng lo cho tôi!
- Nhưng… - Minwoo định lên tiếng nhưng Dongwan kéo tay anh lại ngay.
- Để cậu ấy một mình đi! Chúng ta về thôi. Có gì thì gọi nhé Sung!
Hyesung ko nói gì. Anh vơ vội cái khăn lau lau mặt bàn ra vẻ bận rộn. Khi mọi người đã đi và cánh cửa quán khép lại, anh thẫn thờ buông khăn và ngồi phịch xuống đất. Nét mặt anh lộ vẻ hoang mang, ko tin nổi vào những gì vừa diễn ra tại đây. Rốt cuộc là thế nào? Anh vẫn ko muốn tin Eric là người như thế… Anh ko muốn tin một chút nào cả.
Lại có ai vừa mở cửa bước vào. Khi Hyesung ngẩng lên chuẩn bị thông báo quán đóng cửa cho đến hết ngày mai thì anh giật mình thấy Ẻric đứng lù lù ở đó. Gương mặt Eric vẫn kín như bưng, tăm tối đến đáng sợ.
- Eric… - Hyesung run giọng.
- Tôi trở lại để lấy mấy thứ để quên ở đây. – Eric điềm nhiên nói, hoàn toàn ko để ý đến vẻ khổ sở của Hyesung mà đi thẳng vào quầy bar.
- Tại sao cậu lại làm thế? – Hyesung mím môi hỏi thẳng. – Tại sao cậu lại lừa dối tôi?
Eric đứng thẳng lên, nhìn Hyesung nhếch mép:
- Là do cậu ngây thơ thôi. Hãy nhớ lại xem, chính cậu đòi dạy tôi công thức đặc biệt của ba cậu mà. Tôi có ép buộc gì cậu đâu.
- Cậu…
- Tôi chỉ đến để lấy đồ của tôi về thôi. – Eric giơ cái túi giấy lên. – Chúng ta chẳng còn gì để nói với nhau cả. Hẹn gặp cậu ngày mai ở trường quay. Hy vọng cậu sẽ ko hèn nhát trốn chạy hiện thực như mười năm trước nữa.
Rồi Eric dợm bước đi. Hyesung cố ngăn cơn đau của mình, vội nói:
- Cậu biết ko Eric, tôi sẽ ko trốn chạy nữa. Tôi sẽ có mặt ở đó… Và dù bất cứ chuyện gì đã xảy ra và sắp xảy ra, tôi vẫn muốn nói với cậu một câu… Tôi yêu cậu, Eric Mun…
Eric quay lại nhìn sững Hyesung, nhưng lấy lại ngay vẻ mặt lạnh lẽo và đi thẳng ra khỏi cửa. Hyesung cứ ngẩn ngơ đứng đó nhìn cánh cửa mãi cho đến khi trời sụp tối hẳn.
=============================
Bốn giờ chiều, Hyesung đã có mặt ở trường quay cùng ba anh và bốn người còn lại. Trái với lo sợ của Dongwan và những người khác, Hyesung bình tĩnh một cách bất ngờ. Trong lúc chờ thi, anh chỉ ngồi một chỗ thư giãn và chẳng có vẻ buồn phiền về chuyện hôm qua cả. Thậm chí anh còn đùa giỡn với Jin và Andy một cách rất vui vẻ. Dongwan và Minwoo yên tâm hơn hẳn. Mọi chuyện đang tốt đẹp thì Eric cùng đám người bên quán bar kia bước vào.
- Mặc kệ họ đi! – Dongwan huých vào tay Hyesung khi thấy anh thẫn thờ nhìn về phía đó.
- Tôi ko sao đâu, đừng lo! – Hyesung lắc mạnh đầu trấn an Dongwan.
Đã bắt đầu đến giờ thi. Vì cuộc thi được truyền hình trực tiếp nên người của ban tổ chức và nhà đài bỏ ko ít thời gian ra dặn dò các thí sinh và khán giả kỹ lưỡng để phối hợp nhuần nhuyễn cùng họ trong quá trình ghi hình. Khi đang chăm chú lắng nghe ban tổ chức, Hyesung có cảm giác ai đó đang nhìn mình chăm chăm. Khi anh quay lại thì thấy chẳng có ai cả. Chỉ có ở phía xa Eric vẫn đang nói chuyện với một ai đó, chẳng có vẻ gì là để ý đến xung quanh. Hyesung vỗ vỗ vào đầu cố ép mình đừng để ý nữa.
Sau màn mở đầu đầy tính thủ tục, ban tổ chức ra đề cho vòng thi đầu tiên. Hai mươi người chia làm năm nhóm bốc thăm một trong năm loại cocktail với thành phần chính là rượu brandy. Mỗi nhóm sẽ có một người bị loại sau vòng này. Hyesung vào nhóm hai cùng với ba người anh chưa gặp qua bao giờ. Nhóm anh bốc trúng cocktail có tên gọi Paradise, một loại khá đơn giản thường được dùng trước bữa tối chính như một món khai vị. Hyesung nhíu mày cố nhớ dung lượng chính xác vì đã khá lâu rồi anh ko đụng đến loại này. Dù nằm trong nhóm thành phần chính là brandy nhưng thật ra tỷ lệ brandy lại ko bằng rượu gin. Sau khi liếc sơ qua các thành phần cần có, Hyesung bắt đầu vắt cam lấy nước. Anh bỏ vào bình shaker một ít đá rồi lần lượt đổ các thành phần với tỷ lệ tương ứng, bảy phần gin kèm bốn phần brandy và ba phần nước cam lắc đều với nhau trong bình shaker mà anh vừa bỏ đá viên vào. Sau đó anh khéo léo đổ hỗn hợp màu vàng ngà vào ly cocktail đã được ban tổ chức ướp lạnh từ trước. Hyesung chun mũi hít hửi. Có vẻ đúng là nó rồi. Cắt tỉa thêm miếng cam tươi, anh gắn vào thành ly kèm theo một chiếc dù nhỏ. Toàn bộ công đoạn Hyesung chỉ mất khoảng hơn mười lăm phút một chút, trong khi bốn người còn lại của nhóm anh vẫn đang lui cui lắc lắc bình shaker sau khi dùng jigger tỉ mỉ canh dung lượng.
Và dĩ nhiên, Hyesung dễ dàng lọt qua vòng 1. Một cách vô thức, Hyesung quay sang nhóm của Eric trước khi kịp ngăn mình lại. Eric cũng đã vượt qua vòng 1 sau bài thi cocktail Sidecar của mình. Đó cũng là một loại cocktail truyền thống với thành phần brandy, rượu cam và nước chanh bằng nhau lắc trong bình shaker đá. Với cái cách trang trí ly rượu và màu cocktail đẹp hơn hẳn những người khác, Hyesung biết Eric thật sự là một bartender có kinh nghiệm trước khi gặp anh. Điều đó có nghĩa lão cáo già kia đã nói sự thật…
Vòng thi thứ hai bắt đầu với đề bài rượu Gin. Cách thức thi cũng giống vòng một, chỉ khác là phải bốc thăm lần nữa để xáo nhóm và lần này mỗi nhóm chỉ có ba người. Bài thi của nhóm Hyesung là một loại cocktail tên My Fair Lady với nhiều thành phần hơn nhưng cũng ko lắt léo lắm trong cách pha chế vì tất cả thành phần đều có cùng dung lượng. Một phần Gin, một phần nước chanh, một phần nước cam, một lòng trắng trứng gà và một phần siro fraise đổ hết vào shaker đá lắc đều tay và cũng cho vào ly cocktail đế cao đã ướp lạnh. Loại cocktail này đúng với tên gọi của nó, phần lớn dành cho nữ giới vì độ cồn nhẹ. Cũng như lần trước, trang trí xong ly rượu Hyesung còn đến hơn nửa số thời gian quy định. Ngó xuống hàng ghế khán giả, anh thấy ba anh nhìn anh gật đầu khích lệ. Bên cạnh ông, Dongwan, Minwoo, Jin và Andy cũng giơ ngón tay cái lên. Hyesung cười an ủi Andy. Thằng bé đã bị loại ngay vòng đầu tiên vì canh nhầm dung lượng brandy với rum. Ánh mắt Hyesung lại đảo sang nhóm Eric. Ngay lúc đó, Eric cũng đang đưa mắt về phía anh nhưng khi thấy ánh mắt Hyesung, Eric liền quay sang chỗ khác ngay. Hyesung chạnh lòng, nhưng thấy như vậy tốt cho anh hơn. Ít ra anh còn có cớ vin vào để dứt khoát.
Bài thi cho vòng thứ ba là Vodka cho năm nhóm với hai người trong mỗi nhóm. Vì đây coi như là vòng thi loại trực tiếp trong nội bộ nhóm để chọn ra năm người xuất sắc nhất bước vào Top 5, nên không khí bắt đầu khá căng thẳng. Với vòng thứ 3 này, ban giám khảo ko chỉ yêu cầu cocktail phải đạt chính xác mùi vị nữa mà còn phải đẹp và một chút sáng tạo trong đó. Đề bài của nhóm Hyesung là Flirtini, một loại cocktail có khá nhiều cách pha và khá được ưa chuộng trong các party. Nhưng về căn bản vẫn là một phần vodka trộn đều với hai phần champagne và hai phần nước dứa rồi uống kèm đá viên trong ly cao cổ. Mùi của dứa thường ko nồng bằng cam hay chanh, chính vì thế, Hyesung quyết định cho vào ly thêm vài giọt cam để bắt mùi hơn nhưng vẫn ko làm ảnh hưởng đến vị của nước dứa. Khi các giám khảo gật gù sau khi nếm xong ly cocktail của anh, Hyesung biết mình sẽ lọt vào Top 5. Và anh cũng ko cần phải quay lại nhìn để biết Eric cũng đã lọt vào Top 5 khi anh thấy nụ cười thỏa mãn của lão cáo già kia.
Vòng chung kết càng căng thẳng hơn nữa vì lần này ban giám khảo sẽ loại 3 người và chỉ giữ lại Top 2 để tranh ngôi quán quân. Khi thấy chai siro lựu trên bàn, Hyesung chợt nhớ lại chuyện cũ. Nhưng bây giờ trong anh ko còn cảm giác căm giận hay trốn tránh nữa mà chỉ còn một cảm giác khó tả khi nhớ về một kỷ niệm khó quên nào đó. Anh cầm chai siro lựu lên giơ về phía Minwoo và Jin rồi mở nắp chai ra hít hít hửi hửi chọc ghẹo. Minwoo và Jin cũng toét miệng cười theo. Hyesung hít mùi siro thêm một lần nữa trước khi đóng nắp chai lại. Lần này là siro thật rồi, ko phải nước lã pha màu nữa.
Hyesung hoàn tất bài thi một cách hoàn hảo với hỗn hợp một phần rượu rum và nửa phần gin lắc với nước chanh và đổ lên ly đá bào với bề mặt bao phủ bởi nho khô loại hảo hạng. Rum luôn bắt mùi và dậy vị với nho khô. Đây là món cocktail Hyesung đã nghĩ ra khi Dongwan đưa hũ kem rum nho cho anh ăn thử. Dù biết món này ko thể bằng món anh đã chuẩn bị trước cho vòng thi này, nhưng để an toàn trước những đòn hiểm lão cáo già kia có thể tung ra, Hyesung đành chế món mới. Và quả thực, phía bên kia, Eric đang pha món mà anh và Minwoo cùng với Jin đã chuẩn bị lúc trước…
Hyesung chỉ cảm thấy trận chiến thực sự bắt đầu khi tên của Eric và anh cùng được xướng lên trong danh sách Top 2. Một lần nữa, Hyesung lại có cảm giác ai đó đang nhìn mình. Trái với lần trước, lần này khi Hyesung quay sang, anh thấy rõ Eric đang nhìn mình bằng ánh mắt dịu đi hẳn. Vẻ lạnh lùng đã hoàn toàn biến mất. Trong khi Hyesung còn đang suy nghĩ lý do cho sự thay đổi đột ngột đó thì tiếng chuông ra hiệu bắt đầu vòng thi cuối đã vang lên. Anh lắc mạnh đầu xua đi những suy nghĩ ngoài lề đó để dồn hết sức cho cuộc thi. Anh đã thất bại mười năm trước đây vì trò mánh mung của lão cáo già kia, anh ko muốn mình lại thua một lần nữa. Eric sau cùng vẫn chỉ là con rối của lão. Người anh muốn thắng ko phải là Eric, mà chính là lão ta…
Khi Hyesung định bắt tay làm món cocktail cầu kỳ anh đã chuẩn bị cả đêm qua thì đột nhiên khựng lại. Tay anh dường như ko làm theo mệnh lệnh nữa. Hay nói đúng hơn, tự nhiên trái tim anh như có cái gì đó chặn lại. Ánh mắt tha thiết ban nãy của Eric lại xuất hiện trong đầu anh. Khi Hyesung hoang mang quay sang bàn Eric, anh thấy Eric đang cắm cúi xay nước cam, trên bàn là chai tequila và siro lựu đỏ. Tequila Sunrise. Eric đang pha Tequila Sunrise. Tại sao lại là tequila sunrise lúc này? Ùa vào tâm trí Hyesung lúc đó là những hình ảnh khi Eric còn làm trong quán bar của anh… Những kỷ niệm vui vẻ và hạnh phúc…
Hyesung hít vào một hơi thật sâu rồi đưa tay gọi người của ban tổ chức lại gần. Anh yêu cầu họ cung cấp thêm cho anh một số thành phần khác. Anh đã đổi ý. Anh sẽ ko pha chế loại cocktail đã định nữa.
Đổ vào bình shaker một phần vodka, một phần curacao xanh và bốn phần lemonade lắc đều, Hyesung đổ hỗn hợp vào xanh mát mắt vào ly rượu thân bầu cổ cao. Blue Lagoon quen thuộc đã ở ngay trước mắt anh. Hyesung tạm đặt ly rượu sang một bên rồi quay sang cắt tỉa quả dâu. Có lẽ ai cũng lấy làm lạ trước hành động của anh. Thường người ta sử dụng chanh để trang trí Blue Lagoon vì trong hỗn hợp đã có đến bốn phần lemonade rồi, chẳng ai sử dụng dâu làm gì cả. Ngay cả về màu sắc cũng ko phù hợp vì sắc xanh của Blue Lagoon ko thể làm nổi bật lên màu đỏ của dâu cũng như ngược lại. Nói chung về mỹ quan, dâu ko thể bằng chanh. Hyesung mặc kệ, vẫn tỉ mỉ cắt tỉa quả dâu. Khi đã xong công đoạn này, anh còn làm tất cả ngạc nhiên hơn nữa khi thản nhiên bỏ thẳng quả dâu vào ly rượu rồi dùng muỗng đẩy xuống dưới thay vì gắn lên thành ly. Ai cũng lấy làm lạ trước hành động khó hiểu của Hyesung.
Khi Hyesung đặt muỗng xuống, chuông báo hết giờ vang lên. Người của ban tổ chức đem hai ly cocktail vừa hoàn tất của anh và Eric đến chỗ ban giám khảo rồi yêu cầu cả hai người tiến về phía micro ngay giữa phim trường để chuẩn bị thuyết trình về ly cocktail của mình. Theo rút thăm, Hyesung sẽ là người thuyết trình đầu tiên. Anh liếc vẻ mặt lặng lẽ của Eric khi nhìn ly Blue Lagoon anh vừa pha, rồi tằng hắng để lấy bình tĩnh chuẩn bị nói vào micro.
- Tôi rất vinh hạnh khi lại một lần nữa có mặt trong Top 2 bartender xuất sắc nhất sau mười năm. Tôi đã dự tính khá nhiều cho phần thi này. Tôi còn chuẩn bị một món cocktail phức tạp khác nữa nhưng cuối cùng tôi vẫn đổi ý. - Hyesung thở dài. - Có lẽ từ nãy đến giờ các bạn ai cũng ngạc nhiên trước lựa chọn món Blue Lagoon đơn giản của tôi cho phần thi quyết định này phải ko? Với tất cả các bartender khác, có lẽ Blue Lagoon đơn giản thật, nhưng với tôi lại có ý nghĩa hơn cả. Vị đắng và nồng của Vodka, màu xanh đầy hy vọng do curacao xanh tạo nên, vị chua, một chút ngọt và hơi the the của lemonade cùng với cảm giác lạnh lẽo do đá tạo ra. Tất cả những thứ đó tạo nên những cung bậc cảm xúc khác nhau khi nếm Blue Lagoon. Nói cách khác, những cung bậc đó đại diện cho những cảm xúc khác nhau của tình yêu. Tôi đã cắt tỉa quả dâu thành hình trái tim, tượng trưng cho trái tim của chính tôi. Tôi ko đặt dâu lên thành ly mà lại bỏ thẳng vào trong ly rồi dùng muỗng ấn xuống để thể hiện trái tim tôi đang phải trải qua những cung bậc cảm xúc tình yêu đó. Trên quãng đường trôi xuống đáy của mình, quả dâu bị những viên đá ngăn lại tượng trưng cho những khó khăn mà ai đang yêu đều vướng phải. Nhưng nếu bạn lấy quả dâu lên sẽ thấy màu đỏ ko hề phai nhạt, vẫn giữ nguyên vẹn màu sắc tươi thắm… Điều này tượng trưng cho…
Hyesung ngưng một lát để nhìn về phía Eric. Eric cũng đang nhìn thẳng vào anh ko chớp mắt.
- … Điều này tượng trưng cho những gì tôi muốn nói với một người. Đó là dù có như thế nào đi chăng nữa, tình cảm của tôi đối với người đó vẫn ko thay đổi… cũng như trái dâu ko bao giờ phai nét đỏ…
Cả khán phòng lặng đi một chút rồi tất cả cùng vỗ tay rào rào, kể cả ban giám khảo đang ngồi phía dưới. Hyesung giờ mới thấy run rẩy thực sự. Anh chệnh choạng bước về chỗ ngồi của mình nhưng vẫn ko quên đưa mắt tìm kiếm Eric. Những gì anh vừa nói chính là những gì anh muốn nói với Eric. Còn có muốn hiểu hay ko, anh để mặc cho Eric tự quyết định.
Eric lúc này đang từ từ tiến lên bục thuyết trình. Nhưng trước khi anh kịp nói gì, một người trong ban giám khảo đã ngăn lại:
- Xin lỗi, nhưng hình như anh đã lầm lẫn với món cocktail của mình.
- Lầm lẫn gì ạ? – Eric hỏi lại.
- Anh có chắc là mình đã cho siro lựu vào món Tequila Sunrise này ko? – Vị giám khảo vừa cầm ly rượu lên nhìn nhìn vừa nhíu mày.
Hyesung cảm tưởng như cảnh tượng ngày trước đang tái diễn trước mắt anh. Anh ngơ ngác nhìn Eric nhưng vẫn thấy Eric bình thản như ko có gì.
- Vâng, chắc chứ ạ.
Cả năm vị giám khảo lần lượt cầm muỗng lên múc một ít nếm thử. Một vị kêu lên:
- Ko phải siro lựu. Tôi nếm được mùi nước đường.
- Đúng là nước đường.
Ba vị còn lại đều gật gù đồng tình. Hyesung càng ngơ ngác hơn. Khi anh nhìn lại Eric thì thấy dường như khóe môi Eric nở ra một nụ cười.
- Các chú có nhầm ko ạ? Rõ ràng là siro lựu.
- Đúng là nước đường, làm sao mà lầm được? – Một vị giám khảo hừ mũi.
- Một lỗi sơ đẳng thế này, đến siro lựu và nước đường màu còn ko phân biệt được thì làm sao làm bartender?
Eric làm ra vẻ giật mình:
- Thế ạ? Chết rồi, vậy là chủ của tôi đã tráo nhầm rồi…
Câu nói đó thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Hyesung nhìn sang phía bên kia khán phòng thấy mặt lão cáo già đang tối sầm lại.
- Anh nói tráo nhầm cái gì? – Một vị giám khảo hỏi.
- Ko ko ạ… - Eric vội xua tay.
- Nếu có vấn đề gì, anh cứ nói, đừng ngại!
- Tôi… - Eric lộ vẻ chần chừ, - Thật ra ông chủ của tôi định đánh tráo chai siro lựu của Hyesung sshi thành nước lã như đã làm mười năm trước đây, nhưng chẳng hiểu sao lại tráo nhầm thành của tôi rồi.
Hyesung há hốc mồm. Tất cả những người ngồi trong trường quay cũng ngạc nhiên tột độ như anh. Nhưng riêng bản thân Hyesung ko hiểu Eric đang làm gì, vì ngoài giọng nói hoảng hốt đó ra, vẻ mặt Eric chẳng có dấu hiệu gì là sợ hãi cả. Thậm chí Hyesung để ý thấy khóe miệng Eric ngày càng nhếch lên tạo thành nụ cười.
- Anh đang nói nghiêm túc đó chứ? – Một vị giám khảo hoảng hốt hỏi lại.
- Vâng. Tôi có đầy đủ bằng chứng thu âm với lời thú nhận của chính ông chủ tôi về những hành động hãm hại chính Hyesung sshi trong cuộc thi mười năm trước đây, và cả kế hoạch cho cuộc thi năm nay.
Eric cho tay vào túi quần lôi ra một cái máy nhỏ trông như máy nghe nhạc rồi điềm tĩnh đem đến đặt lên bàn giám khảo.
- Mọi bằng chứng đều nằm trong cái máy thu âm này. Coi như tôi xin rút lui ở cuộc thì này và có lẽ mọi người đều đã biết ai là người thắng cuộc.
Mọi ánh mắt hướng về phía Hyesung rồi tiếng vỗ tay lại vang lên rào rào. Hyesung bối rối đảo mắt một lượt. Anh thấy ba anh đang nhìn anh cười sung sướng với Minwoo, Dongwan, Jin và Andy reo hò kế bên. Anh thấy lão cáo già đó sạm mặt đi vì căm phẫn. Anh thấy ban giám khảo đang châu đầu vào nhau để xem xét gì đó, có lẽ đang nghe từ cái máy ghi âm Eric vừa đem lên cho họ. Và cuối cùng, anh thấy Eric đang nhìn anh mỉm cười rồi nháy mắt một cái. Hyesung thở ra một hơi dài, đó mới đúng là Eric của anh.
- Máy ghi âm này chúng tôi sẽ xem xét và điều tra thêm. – Một vị giám khảo hắng giọng. – Nếu quả thực có gian lận trong quá trình thi, chúng tôi sẽ đưa ra hình thức kỷ luật thích đáng. Nhưng vì anh Mun Eric đã bỏ cuộc, nên hiển nhiên giải quán quân cuộc thi năm nay thuộc về anh… Shin Hye Sung!
Năm giây sau, Hyesung thấy mình bị ngộp thở bởi những lời chúc tụng xung quanh. Anh gần như bị lôi lên bục nhận giải và bị bao vây bởi người là người. Khi Hyesung hốt hoảng đưa mắt nhìn xung quanh tìm Eric, người ta lại ấn vào tay anh chiếc cúp vàng to đùng và nặng chịch kèm theo một đống hoa khiến anh càng ngộp thở hơn.
Khi Hyesung cuối cùng cũng tìm được cách tách khỏi đám đông sau khi quăng chiếc cúp và hoa cho nhóm Dongwan, anh liền chạy ra ngoài tìm Eric nhưng hoàn toàn ko thấy chút dấu vết nào của anh. Hyesung hỏi những người ở gần đó cũng ko ai trông thấy Eric đâu cả. Chạy qua chạy lại một lúc khá lâu, đến khi Hyesung gần như tuyệt vọng thì có một bàn tay ai đó vỗ nhẹ lên vai anh.
- Cho hỏi nhé, có phải cậu kiếm tôi ko?
Hyesung quay phắt lại thì bắt gặp ngay nụ cười tươi rói quen thuộc. Ko kịp suy nghĩ, cũng ko kịp nhận ra mình đang làm gì, Hyesung thấy mình ôm chầm lấy dáng người đó. Một mùi hương quen thuộc lại thoang thoảng bên mũi anh.
- Tôi ko cho cậu rời khỏi quán bar của tôi nữa đâu, Mun Eric! Ko bao giờ…
======================================
Ít hôm sau
- Vậy là cậu phản bội ông ta à? – Hyesung vừa rót lemonade vào shaker vừa cười cười nhìn Eric.
Eric dẹp tờ báo sang một bên, ngồi ngay ngắn lại ngay lập tức.
- Tôi sắp xếp lại lời cậu theo đúng như những gì ông ta đã nói nhé. Tôi ko phản bội ông ta vì chưa bao giờ tôi là người của ông ta cả.
- Cậu nói sao cơ? – Hyesung đặt hẳn bình shaker xuống bàn, chăm chú ngó Eric. – Rõ ràng hôm đó…
- Bởi tôi mới nói cậu ngây thơ lắm Sungie. – Eric tặc lưỡi. – Có ông ta ở đó tôi đâu thể nói khác đi được. Nhất là lúc đó ông ta đang tưởng tôi có tình cảm với cậu nữa…
Hyesung đỏ mặt:
- Tưởng? Bộ… bộ ko phải à?
Mặt Eric lúc này như kiểu bị ai đó tạt nước lạnh vào:
- Đến giờ mà cậu còn vặn vẹo tôi kiểu đó nữa sao? Chẳng lẽ bao nhiêu hành động của tôi ko đủ để nói lên điều đó mà cậu còn nghi ngờ từng câu từng chữ của tôi?
Hyesung càng bối rối tợn. Anh vờ như bận bịu với chai shaker, gắt lên:
- Được rồi ko cần. Cậu nói tiếp đi!
- Thì đó. Ngay cả lúc trở lại đây lấy đồ cũng là vì tôi lo ko biết cậu thế nào thôi. Nhưng tôi biết lão ta vẫn đứng ngoài để ý từng hành động nhỏ của tôi, nên cũng ko còn cách nào khác.
- Nhưng khi nãy cậu nói chưa bao giờ cậu là người của ông ta, vậy tức là sao? – Hyesung thắc mắc.
Eric cười tủm tỉm:
- Vì ba cậu nhanh chân hơn ông ta. Tôi làm việc cho ông ta mới hơn hai năm thôi, nhưng tôi đã quen thân với ba cậu mấy chục năm nay rồi.
- Hả??? – Hyesung trố mắt ngạc nhiên.
- Tôi có hơi buồn vì cậu ko thèm nhớ đấy. Lúc nhỏ tôi đến nhà cậu chơi hoài mà có bao giờ cậu thèm để ý đến tôi đâu, chỉ toàn tếch đi chơi với bọn Dongwan.
Thấy Hyesung vẫn ngớ ra, Eric tặc lưỡi:
- Ba tôi là người mà lúc trước cậu hay gọi là bác Hai đấy.
Hyesung kêu lên:
- Cậu là con của bác Hai à???
Bác Hai là bạn rất thân của ba anh. Vài năm trước Hyesung nghe ba anh nói bác đã qua đời vì bệnh. Ko ngờ Eric lại là…
- Cậu ko biết cũng đúng thôi vì có bao giờ cậu gọi ba tôi bằng họ Mun đâu. – Eric nhún vai. – Đấy, thế rồi nhiều năm trước tôi gặp lại ba cậu trong một quán bar của người quen ba tôi. Nhờ ba cậu mà tôi mới khám phá ra “niềm đam mê rượu chè” của mình.
Eric nháy mắt nghịch ngợm. Hyesung ko ngăn được tò mò, anh hỏi dồn:
- Rồi sao nữa? Cậu kể tiếp đi!
- Lúc cậu thua cuộc thi đó tôi cũng có biết nhưng ko hiểu lý do tại sao cậu lại đoảng như thế. Mãi đến khi gặp lại ba cậu tôi mới được kể lại. Vì… tôi lỡ ôm trong người một tình cảm đặc biệt với cậu từ lúc còn bé rồi nên khi ba cậu ngỏ ý dựng nên một kế hoạch trả thù hoàn hảo, tôi đồng ý giúp ngay.
Hyesung gãi đầu. Ba anh quả cao tay thật. Có nằm mơ anh cũng ko ngờ ba anh lại là người đứng sau điều khiển tất cả.
- Lão ta cứ nghĩ đã điều khiển được tôi, nhưng thực tế lão ta đang bị ba cậu điều khiển. Mọi hành động kế hoạch của lão đều nằm trong dự đoán của ba cậu. Tôi ko khó để lọt vào quán bar và trở thành thân tín của lão nhờ những gì ba cậu truyền cho. Lão ta là một con sói già lúc nào cũng mang mối thù ghét ba cậu nên khi ba cậu tung tin cậu sẽ tham gia cuộc thi lần này, lão liền tìm cách ngăn trở. Và dĩ nhiên, ko ai có thể giúp lão ngoại trừ người tin cẩn nhất bên cạnh lão là tôi.
- Tôi ko hiểu tại sao lão lại ghét ba tôi như thế? – Hyesung gãi cằm.
Eric cười:
- Tâm lý Á quân lúc nào cũng khó chịu vì người ta chỉ chăm chăm để ý vào Quán quân thôi. Năm lần liên tục mất vị trí quán quân vào tay ba cậu, nếu là cậu thì có tức ko?
- Thật à? – Hyesung lại ngạc nhiên. Những chuyện này chưa bao giờ anh nghe ba nói gì cả.
Eric gật đầu:
- Mãi đến lần thứ sáu, khi ba cậu bị từ chối đơn dự thi ấy, lão mới là người chiến thắng nhưng vẫn ko phải đường đường chính chính thắng một Vua Bartender. Lão ko bao giờ cam tâm chịu núp bóng ba cậu hoài như thế nên mới bày kế hãm hại.
- Vậy tại sao khi có được những mẩu thu âm đó rồi, cậu ko báo liền đi mà phải chờ cho đến tận cuối hôm chung kết?
- Tôi muốn lão phải ê chề như những gì lão đã làm với cậu mười năm trước. – Eric nhún vai. – Đây cũng là kế hoạch bộc phát của tôi thôi, chứ nếu đúng theo ba cậu dự liệu thì như lời cậu đó, máy ghi âm đó phải được giao cho ban tổ chức trước cuộc thi rồi. Vì trả thù cá nhân cho cậu mà tôi bị ba cậu chửi xối xả. Nhưng thôi, dù gì lão cũng đã bị treo bằng bartender rồi. Những bartender khác chắc cũng biết "tiếng" lão mà chẳng ai còn dám đến xin vào làm nữa đâu.
Hyesung bĩu môi:
- Tự cậu chọn mà, còn trách móc gì nữa?
- A a cậu nói nghe ngon nhỉ? Tôi lo cho cậu mà còn… chậc… - Eric lắc lắc đầu.
- Tôi… còn muốn hỏi cậu một câu… - Hyesung ngập ngừng.
- Cậu cứ hỏi đi! Hôm nay tôi sẽ trả lời tất cả các thắc mắc của cậu.
- Khi đến làm cho tôi… cậu thật sự ko lừa dối tôi chứ? Lúc đó cậu đã…. chưa…. mà…
Hyesung cứ ấp a ấp úng, nhưng có vẻ như Eric biết ý anh muốn hỏi gì. Eric luôn hiểu anh đang nghĩ gì mà…
- Tôi thừa nhận từng thời điểm hành động của tôi đều do ba cậu tính toán và những gì tôi làm cho cậu, như việc đi kiếm đám Dongwan đều do lão già kia lên kế hoạch để lấy lòng tin của cậu. Nhưng tình cảm của tôi là thật, đặt trường hợp nếu ko có ai đứng phía sau, tôi vẫn sẽ làm như thế. Có thể cậu ko biết chứ trước khi vào quán lần đầu, suốt một thời gian dài tôi ngồi ngoài kia nhìn vào trong này qua khung cửa kính để ngắm cậu. Tối nào tôi cũng đi theo cậu về nhà…
Eric tự nhiên đâm bối rối ko khác gì Hyesung lúc này. Cả hai đưa tay gãi đầu. Hyesung thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Những gì anh quan tâm từ sau cuộc thi ko còn là những tranh chấp này nọ nữa. Anh chỉ muốn biết lúc trước Eric có thật lòng quan tâm anh hay ko thôi…
- Cậu hết thắc mắc rồi chứ? – Eric nheo mắt. – Hết rồi thì mau rót Blue Lagoon vào ly cho tôi đi! Cậu ngâm nãy giờ trong shaker rồi. Nhớ cho thêm quả-dâu-trái-tim-của-cậu nữa nhé.
Hyesung phì cười nhưng lấy lại vẻ mặt nghiêm trọng ngay:
- Chưa đâu, tôi cần cậu giải quyết một thứ cho tôi nữa.
- Gì thế? – Eric thắc mắc.
Hyesung lẳng lặng lôi từ ngăn kéo ra một xấp hồ sơ:
- Cậu ký ngay vào đây cho tôi!
- Cái gì vậy? – Eric ko nén nổi tò mò.
- Cứ ký đi!
- Nhỡ cậu bắt tôi ký hợp đồng chia tay thì sao?
Hyesung định gật đầu đại chọc quê Eric nhưng khi nhìn thấy nét mặt kinh hãi đó, Hyesung đổi ý ngay.
- Ngốc! Làm gì có cái hợp đồng đó? Đây là một số giấy tờ xin mở quán bar mới ấy mà.
- Còn quán bar này? – Eric trợn mắt.
- Quán này là của ba tôi. Tôi muốn giữ nó nguyên thủy như thế này, ko thay đổi gì hết. Còn với quán mới tôi sẽ trang trí theo cách riêng của tôi.
- Vậy mắc gì tôi phải ký?
Hyesung hừ giọng:
- Lại ngốc! Cậu nhìn tên quán mà xem, Nhìn cả mục chủ sở hữu nữa.
Eric lật đật mở trang đầu ra xem. RicSyung. Quán bar RicSyung. Và ở mục chủ sở hữu có cả tên Hyesung và anh. Eric ngạc nhiên tột độ, mắt cứ trợn tròn lên ngó sững tờ giấy.
- Cậu có ký nhanh ko thì bảo?
- Cậu… cậu… thật chứ? – Eric lắp bắp.
- Dĩ nhiên. – Hyesung thản nhiên gật đầu. – Cứ coi như tôi đang thiếu vốn nên cậu hùn vào đi. Nếu cậu ko muốn thì…
- Muốn! Muốn chứ! – Eric vội hét lên. – Trời ơi RicSyung… quán bar RicSyung…Quán bar của chúng ta!!
Hyesung ko ngăn được nụ cười khi nhìn thấy vẻ hạnh phúc của Eric.
- Nhưng cậu phải lựa lời mà nói với ba tôi đi đấy! Tôi chưa nói gì với ba về chuyện của chúng ta…
- Tôi đã xin phép ba ngay sau khi gặp lại cậu rồi. Ba cũng đã đồng ý. – Eric nháy mắt. – Cậu yên tâm!
Mặt Hyesung lại ửng hồng lên khi nghe Eric gọi ba anh bằng “ba” một cách tự nhiên như thế. Cái tên này, lúc nào cũng làm anh phải bối rối. Luôn luôn hiểu anh đang nghĩ và cần gì, luôn luôn quan tâm đến anh bằng những cử chỉ nhỏ nhặt nhưng đầy sự ấm áp…
- Này cậu có chịu cho tôi uống Blue Lagoon chưa? Đá gì cũng tan hết trơn rồi. – Eric xụ mặt.
Hyesung chợt tỉnh, vội cúi xuống mở tủ lạnh lấy ra mấy viên đá khác cho vào cái ly mới rồi rót món cocktail có màu xanh đẹp mắt vào đó. Anh nhón lấy một quả dâu rồi bảo Eric:
- Cậu há miệng ra đi!
Eric ngoan ngoãn làm theo, Hyesung đút quả dâu vào miệng Eric rồi nói nhỏ:
- Coi như tôi giao thẳng tim tôi cho cậu rồi nhé…
Khi anh định rút tay về, Eric đã níu anh lại và chồm người qua quầy bar đưa mặt đến sát mặt Hyesung thì thầm:
- Tôi muốn chia sẻ với cậu nữa cơ…
Rồi anh tiến đến gần hơn cho đến khi hai làn môi dính chặt với nhau.
Ngoài kia trời đang bắt đầu chuyển xuân.
HẾT
GUINEVERE
From 5th June to 6th June
==============================================
Hyesung đứng sau quầy bar hí hoáy lau khô mấy cái ly rượu vừa được rửa rồi cẩn thận đặt từng cái lên kệ. Một ngày bận rộn và mệt mỏi lại qua đi. Từ lúc Ji Suk xin nghỉ, gần như chỉ có một mình anh lo cho cái quán bar này. Tuy là người mở quán, nhưng ba anh hoàn toàn ko thích công việc quản lý chút nào. Ông thuộc mẫu người thích đi đây đi đó và làm gì cũng theo một phong cách rất tài tử, thích thì làm, ko thì thôi. Dù trong máu anh cũng có cái tính đó, nhưng may mắn cho Hyesung và có lẽ cho cả ba anh, mẹ anh là một người rất có trách nhiệm và cẩn thận. Vì vậy, con người Hyesung là một tổng thể của “tài tử” và “trách nhiệm”. Anh tài tử khi pha chế rượu, nhưng lại vô cùng trách nhiệm trong công việc quản lý quán bar.
Sau khi đặt cái ly thủy tinh cuối cùng lên kệ, Hyesung thở phào nhẹ nhõm. Hai giờ sáng. Hôm nay anh xong việc sớm hơn mọi hôm nửa tiếng, coi như có thêm chút thời gian nghỉ ngơi trước khi ca sáng bắt đầu lúc mười một giờ. Khi nào có người mới, anh sẽ được thảnh thơi hơn một chút. Anh đã dán thông báo tuyển nhân viên ngoài cửa quán hơn một tuần nay và còn nhờ cả thằng bạn thân đang làm việc cho tòa soạn báo đăng quảng cáo nữa. Cũng có một vài người đến nộp đơn nhưng anh chưa ưng ý ai cả. Điều kiện bắt buộc Hyesung đưa ra là phải biết pha cocktail, ko cần phải thuộc dạng bậc thầy nhưng ít ra cũng kha khá một chút. Sở dĩ Hyesung yêu cầu như thế là vì anh biết mình chẳng có thời gian để huấn luyện staff lại từ đầu kỹ thuật bartender. Anh muốn giao lại quán cho các staff trông nom và trở lại trường đại học để học một ngành nào đó vững vàng một chút thay vì suốt ngày chôn chân ở cái quán này. Ý định này anh chưa nói với ai kể cả ba mẹ. Ba mươi tuổi, đi học với đám “trẻ con” lít nhít liệu có kỳ ko nhỉ? Hyesung luôn băn khoăn về việc này.
Leng keng…
Cái chuông được đặt ngay trên cánh cửa để báo hiệu mỗi lần có ai mở cửa vang lên tiếng ngân khe khẽ. Hyesung ngó ra nhưng chỉ thấy vạt áo màu đen lòa xòa. Anh lịch sự nói:
- Xin lỗi, chúng tôi đóng cửa rồi ạ.
Làm như ko nghe thấy, người đó – hình như là đàn ông - vẫn tiếp tục bước vào và khép cửa lại. Hyesung nhã nhặn nhắc lại một lần nữa:
- Xin lỗi, chúng tôi đóng cửa rồi ạ. Mai anh quay lại được ko?
Lúc bấy giờ người đàn ông mới quay lại đối diện Hyesung. Hyesung thoáng sững người. Gương mặt đẹp góc cạnh đầy nam tính. Đôi mắt sáng và sóng mũi cao càng làm tôn lên vẻ đẹp nam tính đến khó tin ấy.
Hyesung ko biết nãy giờ mình vẫn nhìn chằm chằm ko chớp mắt vị khách chẳng biết từ đâu ra. Mãi cho đến khi có một bàn tay huơ huơ trước mặt, anh mới giật mình chợt tỉnh.
- Anh ko sao chứ? – Anh ta cười thú vị. Hyesung nhận thấy anh ta đã yên vị trên một trong những chiếc ghế xoay đối diện anh ở phía ngoài quầy bar.
Khẽ trấn tĩnh lại, Hyesung cười thầm cho cái sự “vô duyên” của mình. Từ trước đến giờ đã ko ít lần anh cảm thấy choáng trước những cô gái đẹp. Nhưng chàng trai đẹp thì… Thật quái đản!
- Tôi ko sao. – Hyesung nói. – Nhưng xin lỗi, quán đã…
- Tôi biết. – Anh ta cắt ngang lời anh. – Nhưng có thể cho tôi ngồi đây ít phút được ko? Tâm trạng tôi đang ko tốt cho lắm, nhưng tất cả các quán rượu quanh đây đều đã đóng cửa. Thấy quán anh còn mở đèn tôi cứ nghĩ…
Hyesung định mở miệng nói gì đó nhưng ánh mắt buồn buồn từ người đối diện khiến anh thoáng chùn chân. Ngẫm nghĩ một lúc, Hyesung khẽ hỏi:
- Anh muốn uống gì?
Vị khách tươi ngay nét mặt, mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Blue lagoon.
Hyesung nhướng mày nhưng ko nói gì, anh chỉ gật đầu rồi quay lại kệ rượu lấy những vật dụng cần thiết. Blue Lagoon, một thứ cocktail mùa hè khá đơn giản. Khoảng tháng 7, 8, hầu như ai đến đây đều yêu cầu anh pha Blue Lagoon. Ngòn ngọt, lành lạnh nhưng vẫn giữ được hơi nồng của vodka. Một phần vodka, một phần Curacao xanh và bốn phần lemonade lắc đều với nhau. Thành quả là một ly cocktail có màu xanh trong vắt tuyệt đẹp với những viên đá nho nhỏ óng ánh bên trong. Gắn trái cherry đỏ bao quanh bởi một lớp vỏ chanh vào thành ly, Hyesung nhanh nhẹn đặt xuống trước mặt vị khách. Anh ta có vẻ ngạc nhiên:
- Nhanh thật!
- Nhanh gì cơ? – Hyesung lơ đãng hỏi lại.
- Anh pha nhanh thật.
Hyesung phì cười:
- Tôi quen tay rồi. Đây là món nổi tiếng nhất quán mỗi khi hè đến.
- Vậy thì tôi hiểu cái nhướng mày của anh ban nãy rồi. - Vị khách hấp háy mắt. – Anh ngạc nhiên vì tôi gọi Blue Lagoon giữa đêm mùa đông đúng ko?
Khẽ nhún vai, Hyesung nói đơn giản:
- Ngạc nhiên hay ko thì chúng tôi vẫn phải phục vụ theo sở thích của khách hàng.
- Anh ko muốn biết tại sao tôi lại gọi món này à?
- Nhân viên của quán luôn được dặn là ko được xen vào chuyện riêng của khách hàng. – Hyesung mỉm cười. – Nếu khách hàng muốn nói, tự động họ sẽ nói.
Vị khách gật gù:
- Anh rất chuyên nghiệp trong công việc…
Hyesung cười thầm. Đây ko phải lần đầu tiên có người nói với anh điều này. Hầu như tất cả khách hàng nào đã từng tiếp xúc với anh đều đưa ra nhận xét tốt về sự chuyên nghiệp của anh. Họ bảo anh là người nghiêm túc và yêu nghề. Ít ra là những người bình thường luôn nhìn anh như thế.
- … nhưng vẫn ko che giấu nổi sự nổi loạn ngầm trong tính cách cũng như mong muốn được thoát khỏi nơi đây của anh.
Hyesung giật mình, nhìn sững vị khách. Anh ta đang ung dung đưa ly cocktail lên uống sạch những như người ta nốc một ly nước lã bình thường. Lần đầu tiên Hyesung thấy có người uống cocktail vodka kiểu đó.
- Cảm ơn anh đã chịu mở cửa phục vụ giờ này. – Anh ta mỉm cười, đặt nhẹ tờ tiền mệnh giá 10 nghìn won lên bàn bar rồi đi thẳng ra cửa.
Hyesung cầm lên rồi vội gọi với theo:
- Này anh chưa lấy tiền thối…
- Tôi trả luôn cho ly Blue Lagoon ngày mai. – Vị khách nháy mắt rồi biến mất phía sau cánh cửa.
Nắm tờ tiền trong tay, Hyesung ngẩn ngơ.
========================================
Ngày hôm sau
Mười giờ đêm. Hyesung mệt lử người. Hôm nay quán đông khách một cách lạ thường. Thậm chí còn đông hơn lượng khách thứ bảy tuần trước trong khi hôm nay mới thứ ba. Và phần đông trong số khách hôm nay đều là nhân viên văn phòng. Hyesung đoán như thế vì anh quan sát thấy họ đều đóng bộ trong trang phục công sở nghiêm túc.
Lại có thêm hai người khách mới vào. Họ dừng lại đối diện Hyesung, đọc menu thức uống chăm chú rồi bàn bạc gì đó với nhau. Vì quán khá ồn nên anh ko nghe rõ mà chỉ loáng thoáng:
- Ban sáng Eric bảo loại nào ngon nhỉ? Cái gì blue blue....
- Blue Lagoon…
Hyesung chỉ nghe được có thế vì ngay lúc đó, một bàn phía trong góc ngoắc tay ra hiệu anh lại lấy order. Những lúc thế này đây anh lại càng bực bội vì ko kiếm được người phụ. Liệu có phải do anh yêu cầu cao quá chăng?
Ba giờ sáng. Hyesung thấy toàn thân đau nhức đến mức tưởng như ko cử động được nữa. Nhưng khi nhìn lại bãi chiến trường trong quán sau loạt khách đông đảo một cách bất bình thường ban tối, anh lại tặc lưỡi cố lết đi thu dọn ly tách bàn ghế cho xong. Trong lúc Hyesung đang đứng chống tay lên cây lau nhà tần ngần suy tính xem có nên lau sàn nhà ko hay để đến sáng mai thì tiếng chuông lại vang lên. Anh quay phắt lại:
- Chúng tôi đã đóng…
Lời nói tắc nghẹn trong cổ họng anh. Là người đó. Vị khách hôm qua. Anh ta nhìn ngó xung quanh quán rồi gật gù:
- Hôm nay đông lắm phải ko?
Hyesung chưa kịp hết ngạc nhiên trước cách sử dụng từ có phần hơi thân mật đó thì anh ta đã bước tới giật lấy cây lau nhà trên tay Hyesung và thản nhiên nói:
- Để tôi làm cho, anh nghỉ đi!
Hyesung còn đang ú ớ thì anh ta đã đẩy anh ngồi xuống một cái ghế bành gần đó. Cảm giác cơ bắp giãn ra khiến Hyesung cảm thấy sảng khoái hơn hẳn. Anh chép miệng nói cho có lệ:
- Làm thế đâu được. Anh là khách mà…
Anh ta ngưng tay một chút, liếc cái dáng ngồi thoải mái của Hyesung trên ghế rồi nhìn thẳng vào mặt Hyesung cười cười như thừa hiểu Hyesung đang nghĩ gì. Hyesung hơi chột dạ, nhưng phớt lờ. Giờ có cho vàng anh cũng ko thèm đứng lên khỏi chiếc ghế êm ái đó nữa.
- Ko có gì đâu. Tôi luôn thích giúp đỡ người khác mà.
Rồi anh ta tiếp tục đẩy cây lau nhà khắp lượt quán. Hyesung im lặng nhìn anh ta cần mẫn làm cứ như anh ta là nhân viên của anh vậy. Anh buột miệng:
- Kể ra nếu anh ko đóng bộ lịch sự thế này thì có thể xem anh là nhân viên của quán rồi.
Anh ta cười:
- Ý anh là muốn mướn tôi làm chân chạy bàn và dọn dẹp? Tôi cũng đang tính nộp đơn cho anh đấy.
Hyesung bật cười như kiểu đang nghe chuyện đùa:
- Nhìn cách ăn mặc của anh tôi đoán anh đang làm cho một công ty nào đó, ko lớn thì nhỏ, nhưng vẫn là văn phòng. Anh chịu bỏ công việc ổn định đó để về làm cho một quán bar nhỏ và bấp bênh bữa vắng bữa đông sao?
- Biết đâu được. – Anh ta nhún vai. – Tôi luôn thích thử thách chính mình.
- Thử thách? – Hyesung lại phì cười. – Làm ở đây thì có gì mà thử với chả thách?
Anh ta nháy mắt ra vẻ bí hiểm:
- Tại anh ko biết chứ ở đây có nhiều thứ tôi muốn chinh phục lắm.
Hyesung ngớ người ra ko hiểu, chưa kịp hỏi lại thì anh ta đã lau xong sàn nhà và đang giơ cây lau nhà ra hỏi anh:
- Cái này để đâu?
Hyesung chỉ đại vào góc nhà:
- Anh cứ để đó đi, sáng mai tôi đem vào kho cất cũng được. Cám ơn nhiều nhé.
Anh ta bẻ tay lốp rốp, tặc lưỡi:
- Anh nên kiếm người phụ đi thôi. Một mình anh lo hết chỗ này được tôi cũng phục thật.
- Cả tuần nay tôi treo bảng tìm người rồi mà chẳng thấy ai được cả. – Hyesung thở dài.
- Tại anh khó quá chứ gì? Như đây này, có sẵn một người tình nguyện làm việc cho anh mà anh cũng có chịu nhận đâu.
Hyesung trợn mắt:
- Ai? Anh à?
- Ừ. – Anh ta gật đầu ra vẻ hiển nhiên.
Hyesung cười cười vẻ ko tin, rồi nói như thách thức:
- Dù tôi đặt tiêu chuẩn mướn người là phải biết pha chế rượu. Nhưng vì hôm nay anh giúp tôi lau nhà, nên chỉ cần anh chịu bỏ công việc của anh đi, tôi sẽ nhận anh vào ngay. Chẳng những thế tôi còn chỉ anh cách pha rượu nữa.
Anh ta khựng lại:
- Anh nói thật hay đùa đấy?
Hyesung nhún vai:
- Anh nghe rõ rồi mà.
Anh ta chạy ào ra cửa rồi quay lại nhìn Hyesung nói như hăm dọa:
- Anh nói rồi đấy nhé! Bây giờ tôi về gõ đơn thôi việc đây. Ngày mai bắt buộc anh phải nhận tôi vào làm đấy.
Rồi anh ta chạy biến đi. Hyesung ngớ ra một lúc, rồi phá lên cười. Anh chàng này ngộ nghĩnh thật. Gì chứ Hyesung ko đời nào tin anh ta sẽ bỏ công ăn việc làm đàng hoàng của mình để lại đây làm công cho anh. Để làm gì chứ? Có ai ngốc thế bao giờ?
================================
Ngày hôm sau nữa
Hyesung ngáp ngắn ngáp dài mở cửa quán. Còn hơn hai tiếng nữa mới đến giờ mở cửa quán, nếu ko phải đột nhiên sáng nay ba anh gọi điện “triệu tập” anh đến quán sớm có chuyện quan trọng cần bàn thì còn lâu Hyesung mới chịu rời khỏi chiếc giường ấm áp ở nhà. Thật ra Hyesung có phần hơi ngạc nhiên khi nghe điện thoại. Ba anh đi chu du đó đây ít khi nào liên lạc với anh, chủ yếu chỉ gọi về gặp mẹ anh thôi. Sáng nay ba lại đòi gặp đích danh anh, còn bắt phải đến quán sớm, rõ là có chuyện chẳng lành.
- Con trai muộn năm phút nhé.
Hyesung lười biếng nhếch mép ngó người đang ngồi sau quầy bar.
- Ba bắt đầu biết quan tâm giờ giấc từ bao giờ thế? Con tưởng khái niệm đó ko có trong bộ từ điển của ba chứ.
- Mày lại nhiễm cái thói móc mỉa người khác của mẹ mày rồi. – Ba anh hừ mũi.
Anh leo lên ghế xoay, tặc lưỡi:
- Thế rốt cuộc có chuyện gì ạ? Ko phải tự nhiên ba gọi con đến thế này. Ba mà hỏi về tình hình quán là con ngất xỉu vì ngạc nhiên đấy.
- Lại nữa. Mày có im đi cho ba nói hay ko?
- Rồi rồi, con im đây. – Anh xua tay. – Ba nói đi!
- Sắp tới có cuộc thi bartender toàn quốc. Là cái giải thường niên mà ngày xưa ba đã đoạt quán quân năm năm liền ấy. Lần thứ sáu ba nộp đơn thì họ ko chấp nhận nữa vì sợ ba lại thắng nữa…
- Ba gọi con đến để nghe ba khoe thành tích hay sao thế ạ? – Hyesung giơ tay che mồm ngáp. – Chuyện đó con đã nghe ba nói suốt từ nhỏ đến lớn, thuộc nhuyễn như cháo từ bao giờ…
- … ba muốn con tham gia năm nay.
Hyesung tự nhiên cứng đơ người. Hóa ra đây là mục đích của ông.
- Ba đùa à? – Anh nhăn mặt.
- Đùa cợt gì với mày? Đường đường là con trai Vua Bartender mà lại ko dám nộp đơn thi vòng loại toàn quốc. Mày có thấy xấu hổ ko con?
- Chả có gì là xấu hổ hết. – Hyesung lắc đầu. – Con ko thích mấy trò đó đâu. Làm ở đây quanh năm suốt tháng là quá đủ với con rồi.
- Nhưng mày có cái giải toàn quốc thì coi như quán cũng nở mày nở mặt theo còn gì? Hình thức quảng cáo tốt thế mà ko chịu.
- Trước giờ tên tuổi ba vẫn chống lưng cho quán mà. Một mình ba là dư sức…
- Nhưng ba già rồi con ạ.
Hyesung khựng lại. Anh nhìn gương mặt ba mình. Qủa thật mấy năm nay trên mặt ông xuất hiện càng ngày càng nhiều nếp nhăn, nhưng đây là lần đầu tiên ông thẳng thắn thừa nhận điều đó với anh. Là một Vua Bartender, cái tôi của ông luôn lớn hơn tất thảy mọi thứ và ông ko bao giờ chấp nhận thất bại cũng như thừa nhận tuổi già của mình trước mặt bất kỳ ai. Vậy mà giờ đây…
- Ba muốn cái nghề này trở thành nghề gia truyền của gia đình ta. Ba muốn tên tuổi gia đình ta lưu danh vĩnh viễn trong giới bartender. Nhưng một mình ba ko thể làm được điều đó. Ba biết mày là một đứa có tài, chỉ vì chuyện kia…
- Ba!!!! – Hyesung nhăn mặt.
- Được rồi, ko nhắc đến nữa. Nhưng ba rất muốn con tham gia cuộc thi năm nay. Lấy một cái giải chính thức về xem như chiến thắng bản thân mình vậy. Tài năng của mày ko thể bị bỏ phí ở cái quán cũ mèm này được. Dù mày có pha rượu ngon đến mấy mà ko có một cái gì đảm bảo cũng sẽ khó lòng phát triển sự nghiệp được.
Hyesung im lặng. Dĩ nhiên anh hiểu hết những gì ba anh mong mỏi. Nhưng bản thân anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ đi theo con đường này, nhất là sau chuyện kia… Anh gần như mất lòng tin vào tất cả. Anh cũng ko tin mình có đủ tài năng để làm được như những gì ba anh muốn.
- Ba tin con sao? – Hyesung đắn đo một lúc rồi khẽ hỏi.
Ba anh nghiêm nghị - một trong những lần hiếm hoi – nhìn thẳng vào mắt anh gật đầu:
- Luôn luôn.
Hyesung thở dài. Chỉ cần thế thôi là anh hiểu mình chẳng còn đường lùi.
Cả ngày hôm đó, khi ba đã về rồi, Hyesung vẫn cứ trầm tư mãi. Anh quên hẳn chuyện đêm qua và “lời hứa” với một người. Mãi cho đến khi có ai đó gõ lộp cộp lên bàn, Hyesung mới giật mình ngẩng lên.
- Đang suy nghĩ gì ghê thế? – Vị khách “ko mời mà cứ tới hoài” hỏi anh với vẻ quan tâm.
Hyesung lắc đầu:
- Ko có gì. Sao hôm nay anh đến sớm vậy? Mới có hơn hai giờ trưa một chút…
- Anh quên rồi sao? Hôm nay tôi đến làm việc mà. – Anh ta toét miệng cười.
- Làm việc??? – Hyesung trố mắt ra nhìn anh ta như quái thú. – Hôm qua tôi đã nói là anh phải…
- Phải nghỉ việc chứ gì. – Anh ta phẩy tay. – Tôi nộp đơn xin nghỉ sáng nay rồi. Từ giờ tôi sẽ là nhân viên của anh. Ông chủ, xin chiếu cố!
Hyesung ngó trân trối anh ta kính cẩn cúi chào mình rồi te te đi vào phía sau quầy bar đeo tạp dề, sắp xếp ly cốc cứ như đã là nhân viên ở đây hơn chục năm rồi. Anh ta khiến Hyesung chẳng biết phản ứng thế nào.
- Này này… tôi ko đùa với anh đâu nhé! – Hyesung bước vội lại nắm tay áo anh ta.
- Tôi cũng đâu có đùa. – Anh ta giương mắt “ngây thơ” nhìn lại anh.
- Anh có bị điên ko? – Hyesung nhăn mặt. – Mắc gì nghỉ làm ở chỗ tốt như thế để đến đây cơ chứ?
- Sao anh biết chỗ đó tốt? – Anh ta cắc cớ hỏi lại.
- Làm việc cho văn phòng, mặc đồ công sở chỉnh tề là tốt hơn ở đây gấp nhiều lần rồi.
- Anh lầm rồi. – Gương mặt anh ta đột nhiên trở nên nghiêm túc. – Công việc ổn định chưa hẳn đã tốt, cũng như lương cao cũng chưa đủ để khẳng định đó là công việc tốt. Công việc nào luôn tạo cảm giác tò mò, hứng khởi và mong muốn khám phá, đó mới là công việc tốt nhất.
Hyesung hết biết nói sao với anh ta, anh cau mày:
- Nói chung anh thật là vớ vẩn!!!
- Tôi ko biết, hôm qua anh đã hứa nhận tôi vào làm nếu chịu nghỉ bên kia rồi. Giờ anh ko đuổi tôi đi được nữa đâu.
Ngó anh ta ôm chặt cái kệ để rượu như chứng minh lời nói của mình, Hyesung ngán ngẩm chịu thua. Chứ anh còn biết làm gì bây giờ?
- Anh tên gì?
- Làm gì? – Anh ta cảnh giác. – Anh tính gọi cảnh sát bắt tôi hay sao?
Hyesung nhăn nhó:
- Anh khùng quá!!! Chẳng lẽ tôi ko được quyền biết tên nhân viên của mình?
Anh ta mừng quýnh:
- Nếu vậy thì tôi trả lời ngay. Tôi tên Eric, Eric Mun.
Hyesung ngờ ngợ. Cái tên này nghe quen quen… Hình như… A đúng rồi!
- Hôm qua một trong mấy người khách hình như là bạn anh…
- Ko phải chỉ một đâu. – Eric hí hửng. – Tất cả họ đều là đồng nghiệp của tôi đấy. Thấy tôi quảng cáo cho quán anh tốt chưa?
Hyesung vỡ lẽ. Thảo nào tất cả bọn họ đều mặc đồng phục công sở. Thường đến quán anh khách hàng vẫn mặc những trang phục bình thường hằng ngày chứ hiếm khi nào có trang phục công sở “lọt” vào.
Ngó vẻ háo hức chạy qua chạy lại lau chùi cái này cái kia của Eric, Hyesung thật sự ko hiểu nổi người này đang nghĩ gì. Đây là lần đầu tiên anh gặp một người sẵn sàng từ bỏ công việc làm ăn của mình một cách nhẹ nhàng như ko để vào một quán bar làm chạy bàn. Ngay cả cái cách anh ta uống Blue Lagoon cũng khác người. Nhưng thôi, dù sao anh cũng đang cần người phụ bưng bê mỗi khi đến giờ cao điểm của quán, coi như tạm thuê anh ta vậy.
===========
Trong cuộc đời, Hyesung sợ nhất là bị phản bội. Cái cảm giác đau đớn khi bị những người mình luôn xem trọng đâm sau lưng thật sự rất đáng sợ…
Hyesung bước vào thế giới bartender từ khi còn khá nhỏ. Ba anh được người trong nghề tôn làm Vua Bartender bởi tài năng và tay nghề của ông. Những ai đã từng uống qua cocktail ông pha đều ko thể uống cocktail từ người khác được nữa. Có thể nói, ông là số một trong giới bartender với hàng loạt thành tích lừng lẫy mà cả những người lâu năm nhất trong nghề cũng ko thể đạt được một nửa như ông. Là con trai của Vua, mặc nhiên Hyesung được người ta xem như Hoàng tử và cũng có khối kẻ xem anh là đối thủ dù họ chưa từng thử qua tài nghệ của anh. Khi còn bé, đồ chơi của Hyesung là những chai rượu rỗng với những chiếc nhãn hiệu đủ màu sắc. Tám tuổi, anh đã biết thực hiện trò tung hứng với ba chai bia. Đến khi lên mười, với một lần tung hứng năm chai rượu, Hyesung nhận được ko biết bao nhiêu ánh mắt thán phục từ những vị khách mỗi khi ba dẫn anh đến quán. Cứ như từ trong máu Hyesung đã có một mối dây liên hệ với rượu. Tuy chưa được quyền nếm rượu cho đến khi đủ mười tám, nhưng Hyesung, lúc đó khoảng mười bốn, đã có thể pha chế các loại cocktail đơn giản với liều lượng chính xác. Việc cân đo đong đếm liều lượng các thành phần đã gần như là bản năng của anh. Anh chẳng cần phải nếm thử rượu, chẳng cần phải sử dụng jigger để canh đúng liều. Thay vào đó, anh sử dụng cái mũi của mình để biết khi nào thiếu hụt, khi nào dư hay khi nào vừa đủ. Theo lời ba anh, những bartender như anh thuộc dạng bẩm sinh. Chính vì thế, ông càng cố gắng huấn luyện Hyesung với mong muốn anh sẽ nối nghiệp ông trở thành Vua Bartender một ngày ko xa.
Lẽ ra ông đã được toại nguyện nếu ko có một biến cố xảy ra với Hyesung. Anh có ba người bạn chơi từ bé đến lớn. Minwoo, Dongwan và JunJin là tên của họ. Cả bốn đi đâu cũng có nhau, thân thiết còn hơn anh em trong gia đình. Ngoài Dongwan theo nghề nhiếp ảnh, cả Minwoo và JunJin đều là học trò của ba anh. Cùng với anh, cả ba người đều được đánh giá là nhóm bartender trẻ đầy triển vọng và được ba anh kỳ vọng rất nhiều. Kỳ thi bartender toàn quốc năm anh hai mươi tuổi, cả ba cùng đăng ký tham dự với nhiệt huyết của những người trẻ mới bước chân vào lĩnh vực bartender chuyên nghiệp. Cả ba đều dễ dàng vượt qua vòng loại. Nhưng đến vòng chung kết, Minwoo và JunJin bị loại sau khi lọt vào Top 5. Hyesung căng thẳng nhìn hai bạn mình bị loại và cố gắng cẩn thận nhích từng bước cho đến khi vào vòng Top 2 tranh ngôi quán quân với một đàn anh từ quán bar lớn nhất nhì Seoul. Kết thúc vòng thi, nhìn tổng thể thì ly cocktail của Hyesung đạt hơn cả. Đến cả ba anh ngồi dưới hàng ghế khán giả theo dõi cũng phải gật gù và cảm giác yên tâm về chiếc cúp vô địch cho anh hơn bao giờ hết.
Nhưng khi nêm nếm…
Hyesung để tuột ngôi quán quân vào tay đàn anh đó vì một lỗi mà đến lúc trao giải Hyesung vẫn lớ ngớ ko hiểu tại sao lại như thế: siro lựu dùng để pha Tequila Sunrise của anh đã biến thành nước đường pha màu. Vì thế thành phẩm cho ra cũng ko có mùi vị đặc trưng vốn có mà còn có vị ngọt kỳ cục của đường hòa với nước lã. Hyesung cứ thẫn thờ ngồi một mình ngẫm nghĩ nguyên nhân cả buổi tối. Mãi cho đến khi Minwoo và JunJin thú nhận tất cả với anh… Quán bar bên kia hứa sẽ trả cho họ một món tiền lớn nếu họ chịu giao công thức cocktail bí mật ba anh đã dạy cho cả ba người và đồng thời phải làm sao cho “Hoàng tử Bartender” thua bartender của họ. Vì thế họ đã tráo hũ siro lựu của anh. Hyesung choáng váng, tưởng như ko bao giờ đứng lên được nữa.
Kể từ sau ngày đó, Hyesung trở nên mất niềm tin với tất cả mọi người xung quanh, trừ ba mẹ anh. Anh khép chặt lòng mình, ko bao giờ xem ai là bạn bè. Anh cũng quyết định sẽ lui vào ẩn trong quán bar này hoặc chuyển ngành nghề khác chứ ko bao giờ đặt chân vào “sân khấu” bartender với những lừa lọc gian dối nữa. Anh chuyển về nơi này, một vùng ven Seoul, sống cùng mẹ. Một thời gian sau, ba anh cũng bán quán bar kia và chuyển về đây mở quán này cho anh quản lý.
Vậy mà đã mười năm trôi qua…
- Này!
Hyesung giật mình khi có ai đó đập lên vai anh. Ngẩng lên, Hyesung thấy Eric đang nhìn anh tò mò:
- Ko sao chứ?
Hyesung lắc nhẹ đầu rồi luống cuống quay về quầy pha rượu của mình. Anh lại nhớ chuyện cũ rồi. Kể từ sau chuyến “viếng thăm” của ba, tâm hồn Hyesung lúc nào cũng như đang treo ngược cành cây, mơ mơ màng màng.
- Tequila Sunrise.
Hyesung đánh rơi chai shaker xuống đất, quay phắt lại ngó Eric trừng trừng:
- Cái gì?
- Tôi bảo có người vừa gọi Tequila Sunrise. – Eric ngơ ngác.
Hyesung hít vào một hơi, cố trấn tĩnh mình lại rồi điềm nhiên đáp:
- Anh ra nói với họ là ko có.
- Ko có là sao? – Eric vẫn ngơ ngác ko hiểu. – Tôi thấy có chai tequila trên kệ mà…
Hyesung bực mình gắt lên:
- Anh cứ ra nói như thế đi, lộn xộn quá!
Eric nhìn sững Hyesung một lát, nhưng rồi lại lẳng lặng làm theo. Hyesung nghe Eric nói với vị khách đó “Xin lỗi chúng tôi hết rượu tequila rồi…” mà cõi lòng nặng chình chịch. Cũng đã lâu lắm rồi anh ko pha Tequila Sunrise, kể từ sau đêm chung kết năm đó…
Hai giờ sáng, quán treo bảng đóng cửa như thường lệ. Hyesung ngồi sau chậm rãi lau khô mấy cái ly thủy tinh, chốc chốc lại đảo mắt ngó Eric đang lom khom thu dọn rác rưởi dưới bàn ghế để kịp lau sàn nhà. Hyesung mỉm cười. Đúng là từ lúc có người phụ việc, anh thư thả hơn hẳn, đầu óc cũng sảng khoái hơn. Giờ công việc của Hyesung chỉ đơn thuần là đứng sau quầy bar pha rượu, còn tất cả những việc còn lại, từ chạy bàn cho đến thu dọn quán Eric đều giành làm hết.
- Xong rồi.
Eric quẹt mồ hôi trên trán dù trời đang đông, ngắm nghía lại thành quả của mình sau hơn một tiếng bò lăn bò toài ra quét dọn. Anh đi lại ngồi trên ghế xoay đối mặt với Hyesung nói như kể công:
- Sạch chưa?
Hyesung nhún vai:
- Trông cũng tạm được.
- Cái gì?? – Eric nhảy dựng lên. – Thế này mà tạm được á? Cậu nói thế là sỉ nhục cái tính chuyên nghiệp của tôi quá.
- Này, anh bắt đầu xưng hô thân mật với tôi như thế từ bao giờ vậy? – Hyesung hất mặt.
Eric cười xuề xòa:
- À tôi chỉ nghĩ đơn giản chúng ta bằng tuổi nhau, lại cùng làm một nơi nên…
- Sao biết cùng năm? – Hyesung cắt ngang.
- Tôi có vô tình nhặt được chứng minh thư của cậu, cậu còn kém tôi chin tháng cơ đấy.
- Chứng minh thư của tôi đâu ra để anh vô tình nhặt được vậy?
- Thôi mà Sungie, tôi chỉ…
- Lại còn Sungie??? – Hyesung trợn mắt.
- À ừ thì là… - Eric gãi đầu, - Cậu đừng có suốt ngày khó đăm đăm như thế, nên chăm chỉ cười nhiều vào và mở lòng ra một chút.
Hyesung bĩu môi ko đáp. Cái con người này quả đúng kỳ lạ. Càng ngày Hyesung càng ko nắm bắt được suy nghĩ và hành động của Eric nữa. Anh ta mới đến đây làm có ít ngày mà lúc nào cũng đối xử với anh như kiểu thân thiết từ đời tám hoánh nào đó.
- Nói tóm lại, là đồng nghiệp thì nên mở lòng với nhau ra một chút. – Eric chậm rãi nói. – Nên bắt đầu từ cách xưng hô, đừng tôi tôi anh anh nữa, nghe nghiêm trọng quá. Được ko?
- Ko thì sao?
- Tôi nghỉ làm đấy. – Eric nói như hăm dọa.
Hyesung tỉnh bơ:
- Nghỉ đi! Dù sao ban đầu cũng do anh tự động đến làm mà.
- Cậu sẽ ko còn những ngày thảnh thơi ngồi lau ly cốc nữa đâu, mà sẽ chạy loạn lên như vịt để vừa nhận order, cuối ngày lại phải bò ra lau nhà đấy. – Eric cười cười. – Nói chung ngoại trừ tôi ra ko ai đáp ứng được yêu cầu của cậu đâu.
Đến đây thì Hyesung hơi chần chừ. Đúng là từ khi Eric đến làm, anh trở nên lười biếng hơn cả. Giờ mà bắt anh một mình giữa đêm tối thu dọn cả cái quán thì…
- Tùy cậu. – Hyesung hừ mũi, - Được chưa? Vừa ý chưa?
Eric hí hửng gật đầu, rồi ngồi lại lên ghế ngó Hyesung trừng trừng. Ban đầu Hyesung ko để ý, nhưng một lúc sau đó, anh thấy hơi nhột nhột, rồi lại bắt đầu lúng túng vì tự nhiên khi không có người nhìn mình trân trân như thế. Anh đánh trống lảng:
- Cậu có muốn uống gì ko?
Eric chần chừ một lát, rồi nhẹ nhàng nói:
- Tequila Sunrise.
Hyesung im lặng một thoáng, rồi chậm rãi buông từng từ:
- Tôi đã nói tôi ko pha món đó mà.
- Nhưng tôi muốn uống. – Eric kỳ kèo. – Pha một lần thôi, tôi muốn biết món này trông thế nào mà có cái tên oách thế. Làm ơn đi Sungie…
- Ko là ko!
- Có là có!
- Cậu… - Hyesung bặm môi.
- Vậy đi, - Eric phẩy tay, - nếu cậu chịu pha Tequila Sunrise cho tôi, sáng mai cậu ko cần đến sớm dọn quán. Tôi sẽ làm hết tất cả để khi cậu đến chỉ có việc vào quầy pha thôi, được ko?
Hyesung lại chần chừ. Anh thật tức cái thói lười biếng của mình. Nhưng có thêm ít thời gian ngủ nướng ở nhà thì tuyệt biết bao… Và quan trọng hơn, chính anh cũng muốn thử lại cảm giác của mình sau ngần ấy năm ko pha Tequila Sunrise.
Hyesung quay lại ngó quầy rượu. Chai Tequila như đang ngó anh thách thức. Quay lại phía sau, Hyesung lại bắt gặp ánh mắt khuyến khích của Eric. Anh có cảm giác Eric biết tất cả những khúc mắc trong lòng anh và đang cố tìm cách giải thoát cho anh. Ko biết tại sao anh lại có cảm giác đó. Chẳng phải tên này luôn mờ ám và kỳ lạ sao? Một phần trong Hyesung luôn bắt anh phải giữ khoảng cách đề phòng Eric vì những “kinh nghiệm” ngày xưa đã có với Minwoo và JunJin. Nhưng phần còn lại dường như ko cho phép anh làm thế, hay nói đúng hơn, dường như ko MUỐN làm thế.
Thôi kệ, tới thì tới. Dù sao cũng chỉ một lần, hại ai đâu nào? Hyesung lôi nhanh chai Tequila xuống đặt lên bàn bar, cảm tưởng như chai rượu đã vơi đi một nửa nặng như đá tảng trong tay anh. Sau đó, anh mở tủ lạnh lôi ra hai trái cam vắt lấy nước rồi để sang một bên. Với tay lên kệ, Hyesung lấy một cái ly thủy tinh cổ cao cho ít đá viên vào rồi bắt đầu canh liều lượng tequila. Nếu là những bình thường, Hyesung chẳng bao giờ phải sử dụng jigger để canh cả. Anh biết chính xác thiếu đủ như thế nào chỉ cần ngó và ngửi sơ qua. Nhưng với Tequila Sunrise… Hyesung đột nhiên cảm thấy mất tự tin. Anh chộp vội cái jigger đã bị lãng quên từ bao giờ và đổ đầy tequila vào đó. Nguyên tắc chung của Tequila Sunrise Hyesung nhớ như in dù đã bao nhiêu năm, hai ounce tequila và năm ounce rưỡi nước cam. Anh đổ 2 lần đầy jigger tequila vào ly đã có đá viên trước, rồi canh thêm 5 lần rưỡi nước cam nữa. Sau đó anh lôi chai siro lựu trong tủ gỗ dưới quầy bar ra, nhìn trừng trừng. Siro lựu… Cố xua đi cảm giác đau đớn đó, Hyesung đổ một ít siro vào ly rồi đặt ly đến trước mặt Eric.
- Cậu hiểu tại sao người ta gọi là Tequila Sunrise chưa?
Eric ngó siro lựu màu đỏ từ từ chảy qua lớp nước cam xuống đáy ly tạo thành một màu sẫm ở đáy, còn phần trên ly có màu vàng cam mát mắt của nước cam. Cảnh tượng trông như khi mặt trời bắt đầu mọc vào lúc sáng sớm, đẩy lùi bóng tối xuống phía dưới chân. Eric gật gù:
- Thì ra là thế.
Eric bê ly lên chậm rãi nhấm nhấm chứ ko “tu” ừng ực như khi uống Blue Lagoon nữa. Hyesung cười:
- Có tiến bộ đó chứ, biết cách uống cocktail rồi.
- Ngon quá! – Eric quẹt miệng. – Ngon thật. Vậy mà cậu ko chịu pha để bán…
Hyesung lắc đầu cười. Eric ko biết việc anh thuyết phục được Hyesung pha Tequila Sunrise hôm nay đã là một kỳ tích rồi. Mười năm nay chỉ mình anh mới có khả năng đó.
- Nhưng vẫn ko ngon bằng Blue Lagoon. – Eric nháy mắt. – Với tôi ko có món nào ngon bằng Blue Lagoon, mà phải do chính tay cậu pha.
Tự nhiên Hyesung đỏ mặt trước cái nhìn đăm đăm của Eric. Lạ thật. Tự nhiên lại mắc cỡ trước một tên con trai…
- Blue Lagoon pha dễ ợt, ở đâu chả thế. – Hyesung gắt lên để che giấu sự bối rối của mình.
Eric tủm tỉm nhưng anh vẫn phớt lờ, làm như ko thấy gương mặt ửng đỏ của Hyesung mà nói bâng quơ:
- Đó là do cậu thấy vậy thôi. Chứ tôi lại nghĩ khác… Mà tôi nghe nói cậu sắp thi bartender toàn quốc à?
- Ai nói với cậu thế?
- Ba cậu.
Hyesung ngạc nhiên:
- Ba tôi? Cậu gặp ba tôi hồi nào? Tôi đâu có nói với ba là nhận cậu vô làm đâu, ba tôi ko hỏi gì cậu hết à?
- À bác tới lúc cậu đi đâu đó. Bác có hỏi, tôi chỉ nói đơn giản tôi là nhân viên chạy bàn cậu mới mướn về. Thế thôi. Rồi bác ngồi kể chuyện…
Hyesung giật thót:
- Kể cái gì?
- Chuyện cậu sắp thi toàn quốc. Và… - Eric chợt ngập ngừng.
- Chuyện lúc trước? – Hyesung hỏi dồn dù anh đã biết câu trả lời. – Phải ko?
Eric gật đầu. Thật ra hôm đó là do anh mớm lời cho ba Hyesung kể ra hết chứ ông ko cố ý. Eric biết mình luôn có khả năng lấy được niềm tin từ người đối diện chỉ sau vài câu nói đơn giản, khiến họ tuôn ra hết bí mật cho anh nghe chỉ cần anh muốn nghe hay ko thôi.
- Nhưng cậu đừng trách bác, tại tôi tò mò hỏi, với bác cũng lo cho cậu nên…
- Biết rồi. – Hyesung cụt lủn cắt ngang.
Nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Hyesung, Eric chợt thấy xót ruột.
- Cậu ko sao thật chứ? Có phải tôi làm cậu buồn khi bắt cậu pha Tequila Sunrise ko? Tôi chỉ muốn biết cậu có thể vượt qua ám ảnh hay ko thôi…
Hyesung chỉ lặng lẽ lắc đầu, rồi lảng sang chuyện khác:
- Cậu muốn uống Blue Lagoon ko?
Eric nhìn Hyesung như thăm dò, rồi gật đầu. Quay lưng lại đối mặt với kệ rượu, Hyesung cắn môi. Thảo nào mấy hôm nay anh luôn cảm thấy ánh mắt Eric nhìn anh có chút gì đó như cảm thông. Dù biết chuyện Eric biết hay ko cũng chẳng có hại gì, nhưng đâu đó trong Hyesung vẫn cảm thấy khó chịu. Anh luôn muốn lãng quên chuyện cũ, nhưng kể từ khi ba anh thông báo về cuộc thi,Hyesung luôn có cảm giác chuyện cũ đang bị đào xới lên khỏi nấm mồ anh đã chôn sâu từ mười năm trước.
Ko quá khó để Hyesung vượt qua vòng loại của ngày thi thứ ba và lọt vào top 20 bartender xuất sắc nhất, thậm chí còn có phần dễ dàng. Nhưng càng vào vòng trong, Hyesung càng cảm thấy ko thoải mái. Anh có cảm giác anh đi thi chỉ vì ba anh, hoàn toàn anh ko hiểu mình thật sự có thích hay ko. Một nửa trong Hyesung muốn đoạt giải để ba anh vui lòng. Nhưng một nửa lại lo lắng rằng liệu khi đã đoạt giải rồi, anh có từ bỏ được giới bartender ko hay lại càng lún sâu hơn để thấy mình mất phương hướng hơn nữa.
Và thêm một vấn đề nữa khiến Hyesung phải băn khoăn. Đó là ko hiểu bằng cách nào, càng ngày anh càng cảm thấy gần gũi hơn với Eric. Thậm chí Hyesung đã tháo bảng kiếm người ngoài cửa quán từ bao giờ. Dù ngoài mặt vẫn gắt gỏng mỗi khi Eric phiền nhiễu “quấy rầy”, nhưng trong lòng Hyesung đã thực sự nghĩ rằng quán bar chỉ cần có anh và Eric là đủ, ko cần phải thêm nhân viên nữa. Eric luôn tạo cho anh cảm giác thoải mái và tin tưởng bằng sự nhiệt tình của mình. Nhưng cũng từ đó, nhiều vấn đề lại phát sinh theo.
Hyesung phát hiện mình thường ngóng mắt tìm kiếm Eric giữa quán bar đông đúc chật chội. Và sau mỗi lần nhìn Eric như thế, tự nhiên anh có cảm giác như được tiếp thêm sức mạnh để lại tiếp tục bù đầu pha chế theo dãy order dài dằng dặc. Anh cũng phát hiện mình cười nói nhiều hơn, tâm trạng vui vẻ hơn trước. Dường như cả Eric cũng nhận ra điều đó. Đôi ba lần khi Hyesung đang kể về một chuyện vui nào đó anh trải qua trong ngày bằng một vẻ hớn hở đầy sức sống mà chính bản thân anh cũng ko nhận ra, anh giật mình khi phát hiện ánh mắt Eric nhìn mình chăm chú, môi nở nụ cười thú vị. Những lúc đó, Hyesung lại thấy bối rối một cách kỳ lạ. Anh im ngay lập tức và tằng hắng như để che giấu sự ngượng ngùng của mình. Eric thấy thế chỉ bật cười khe khẽ và đưa tay xoa đầu Hyesung như người lớn với đứa trẻ khiến Hyesung lại thấy tim mình đập nhanh hơn.
Hyesung chưa muốn gọi tên cảm giác của mình dù anh đã đủ trưởng thành để hiểu đó là gì. Hay nói đúng hơn là anh chưa dám. Ko phải anh e ngại ai bàn ra tán vào, kể từ sau đêm chung kết năm đó, anh hầu như chẳng còn quan tâm đến những gì người khác nghĩ về mình nữa. Chẳng qua trong lòng Hyesung giờ đây có quá nhiều mối bận tâm lo lắng, trong đó phần quan trọng nhất là những day dứt băn khoăn về tương lai sau cuộc thi này, vì thế Hyesung ko muốn lôi kéo thêm ai vào chuyện đời tư lùng nhùng của mình nữa. Và vì đã quyết tâm gạt tình cảm qua một bên như thế, Hyesung lại càng ko muốn tìm hiểu sâu thêm về phía Eric. Anh sợ anh sẽ ko cưỡng lại được nếu biết Eric cũng… như anh. Trên thực tế, trực giác của Hyesung đã cho thấy dường như Eric cũng có tình cảm với anh qua những câu bóng gió và ánh mắt “lạ” Eric vẫn thường hướng về phía anh.
- Trông cậu có vẻ trầm tư. Chuyện gì vậy?
Không cần phải quay lại nhìn, Hyesung cũng biết ai vừa ngồi xuống bậc thềm bên cạnh mình. Anh ko trả lời mà hỏi ngược lại Eric:
- Tôi có nên tiếp tục tham gia cuộc thi ko?
- Tại sao ko?
- Tôi sợ… - Hyesung thì thầm. Đây là lần đầu tiên anh thú nhận điều này trước một ai đó.
Eric dịu giọng:
- Cậu sợ lại một lần nữa nhìn thấy siro lựu hóa nước lã pha màu?
Hyesung ngạc nhiên ngó Eric:
- Cậu học được cách đọc suy nghĩ người khác ở đâu thế?
- Tôi hiểu cậu nhiều hơn cậu nghĩ đấy. – Eric lại bâng quơ.
Hyesung cười ko nói gì. Eric hỏi tiếp:
- Vậy cậu tính sao?
- Tôi ko biết. - Hyesung lắc đầu, - Tôi thấy mình đang đứng giữa ngã ba đường. Chính bản thân tôi cũng ko rõ mình có muốn đi tiếp ko hay bỏ cuộc. Tôi ko biết mình muốn làm gì nữa. Một thằng đàn ông đã ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn băn khoăn về cuộc đời mình, tôi thấy mình chẳng ra gì cả.
- Cậu băn khoăn là vì cậu ko biết mình có thích trở thành bartender hay ko, hay vì cậu vẫn còn day dứt ám ảnh về hai người bạn lúc trước?
- Tôi ko biết… - Hyesung lí nhí.
Eric thở dài, đưa tay sang choàng vai Hyesung vỗ nhè nhẹ.
- Thôi đừng nghĩ nhiều nữa. Cậu về nghỉ sớm đi, ko thì chờ tôi thu dọn xong trong kia rồi đưa cậu về. Tin tôi đi, ngày mai mọi chuyện sẽ được giải quyết hết!
Hyesung định nói gì đó nữa nhưng khi nhìn ánh mắt đầy tự tin của Eric cùng cái gật đầu hứa hẹn, anh lại thấy vững tin hơn hẳn. Tuy ko biết làm sao mọi chuyện sẽ được giải quyết trong vòng một đêm, theo lời Eric, nhưng anh vẫn tin như thế, vì Eric đã bảo anh tin mà…
Sáng hôm sau, khi Hyesung mở cánh cửa quen thuộc dẫn vào quán bar, – từ lúc thân với Eric hơn, anh ko còn phải làm nhiệm vụ mở cửa quán hằng ngày nữa mà giao hẳn chìa khóa cho Eric – toàn thân anh chấn động hoàn toàn. Ở chiếc bàn tròn ngay giữa quán, ngồi xung quanh là Eric, Dongwan, Andy – em trai Minwoo và … Minwoo, JunJin. Khi thấy anh vào, Minwoo và JunJin nhìn sững anh một lát rồi cúi đầu xuống. Dongwan đứng lên chạy lại ôm chầm lấy Hyesung, mặc kệ vẻ mặt thất thần và dáng đứng bất động của anh.
- Thằng quỷ! Cậu trốn đi đâu mấy năm trời, ko làm sao tìm được cậu. Tôi hỏi mấy người trong nghề, người ko biết thì thôi, còn người biết cũng nhất định ko chịu nói. Cậu là quỷ chứ ko phải người!!!
Dongwan vừa chì chiết vừa đấm mấy cái đau điếng vào lưng anh. Mắt Hyesung vẫn nhìn đăm đăm về phía Minwoo và JunJin. Anh đã từng thề rằng nếu gặp lại hai người họ, nhất định anh sẽ đấm cho mỗi người một cái vì đã phản bội lòng tin của anh ngày trước. Nhưng bây giờ, khi đã thật sự gặp lại họ, Hyesung thấy mình chẳng còn chút sức lực nào để nói, chứ đừng nói để đấm đá bất kỳ một ai.
- Cậu lại đây! – Eric nhẹ kéo tay Hyesung lại bàn. Bên cạnh, Dongwan cũng đẩy lưng anh về phía trước.
Ấn Hyesung ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Andy xong, Eric mỉm cười nói:
- Mọi người cứ nói chuyện với nhau nhé, tôi ra ngoài một chút.
Rồi anh bỏ đi sau khi vỗ vỗ vai Hyesung vẻ động viên. Không khí trong quán sau khi Eric bỏ đi căng thẳng lạ thường. Mọi người như chìm vào thế giới riêng của mình, ngoại trừ Andy vẫn rụt rè ngơ ngác ko dám lên tiếng khi thấy mấy ông anh mặt mày cứ trầm ngâm khó hiểu. Mãi một lúc sau, Dongwan mới tằng hắng lên tiếng trước:
- Mấy năm nay cậu sống thế nào?
- Bình thường. – Hyesung thì thầm.
- Tại sao ko chịu liên lạc với ai? Cậu tệ thật… - Dongwan tặc lưỡi. Dĩ nhiên anh biết những gì đã xảy ra lúc trước. Suốt mấy năm sau khi Hyesung bỏ đi, anh luôn tự trách mình ngày xưa đã quá vô tâm với bạn, ko ở bên cạnh Hyesung đúng lúc và chuyện gì cũng là người biết sau cùng.
Hyesung lắc đầu, ánh mắt lại nhìn thẳng về phía Minwoo và JunJin, anh hỏi với giọng sắc lạnh:
- Hai người đến đây làm gì?
Minwoo và JunJin ngần ngừ nhìn nhau, rồi Minwoo ngẩng lên nhìn Hyesung nói:
- Xin lỗi cậu… Bọn tôi mấy năm nay chỉ muốn nói với cậu câu này. Bọn tôi đã đi tìm cậu khắp nơi…
- Vậy à? – Hyesung cười khẩy, cắt ngang. – Phiền các cậu phải đi kiếm tôi. Nhưng tôi ko có đủ lỗi để cho các cậu đâu mà xin.
- Hyung… - JunJin khổ sở.
- Tôi ko phải hyung của cậu. Nếu cậu xem tôi là hyung thì ngày xưa đã ko làm thế với tôi.
- Cậu có thể nghe bọn tôi giải thích ko Hyesung?
- Chẳng còn gì để giải thích nữa. – Hyesung nói rồi định đứng lên nhưng bị Dongwan níu lại.
- Sungie à, cậu cho họ một cơ hội giải thích đi. Mấy năm nay chính mắt tôi chứng kiến họ đã khổ sở đi tìm cậu như thế nào, tôi biết rất rõ họ đã sống với mặc cảm tội lỗi ra sao. Giờ đã tìm được cậu rồi thì cậu coi như bỏ chút ít thời gian ra nghe họ giải thích đi, được ko?
- Là tôi khiến họ phải đi tìm tôi sao? – Hyesung gằn từng tiếng. – Tôi có ép họ ko? Tôi có ép họ phải phản bội tôi ko?
- Mọi việc ko phải như cậu nghĩ đâu… - Dongwan vẫn cố dịu giọng.
- Tôi ko quan tâm!!! Nếu là cậu nghe thấy chính miệng hai người bạn thân của mình thú nhận đã nhận tiền để hại cậu, cậu có chịu nổi ko???
- Sung…
- Bao nhiêu năm nay tôi sống thế nào các cậu có biết ko?? Khó khăn lắm tôi mới tạm dẹp qua được chuyện cũ, tại sao bây giờ các cậu phải khơi lại nữa??? – Hyesung gào lên.
- Nhưng cậu có biết tại sao họ phải phản bội cậu ko??? Cậu có biết tại sao họ cần tiền ko??? Cậu có biết gia đình họ thế nào ko hay cậu chỉ chăm chăm vào lỗi lầm của người khác để dằn vặt mà quên cả những điều đó??? – Dongwan hét lại.
Hyesung im lặng. Dongwan dịu hẳn giọng, nhẹ nhàng nói tiếp:
- Bọn tôi chơi với cậu từ bé, Hyesung à, nếu con người họ thật sự tệ hại như thế, nếu họ thật sự là những tên phản bội, lý nào cả cậu cả tôi đều ko thấy trong suốt ngần ấy năm? Tôi ko nói thế để bênh vực họ, tôi ko đứng về một bên nào cả vì những lúc thế này đây tôi càng cảm thấy mình nên đứng giữa để đưa ra cái nhìn trung lập chính xác nhất. Nhưng thật sự tôi cảm thấy mình cần phải nói. Mẹ của Minwoo…
- Thôi đi Wan! – Minwoo đưa tay cản lại, - Cậu ấy đã ko muốn nghe thì thôi. Dù thế nào thì lỗi cũng là của tôi và Jin, ko cần phải giải thích dài dòng nữa đâu.
- Cậu im để tôi nói cho hết! – Dongwan khoát tay, - Cậu ta cần phải biết để thấy bản thân mình mấy năm nay ích kỷ thế nào. Còn cậu, Sungie, giờ tôi sẽ nói hết cho cậu biết, sau đó thế nào thì tùy cậu định liệu tôi ko xen vào nữa. Mẹ của Minwoo có một khối u ác tính trong não mà nếu ko giải phẫu ngay sẽ ko giữ được tính mạng. Mãi đến lúc gần thi cậu ta mới biết chuyện này. Tiền giải phẫu lại ko phải nhỏ. Cậu ta đã chạy chọt khắp nơi nhưng vẫn ko thể đủ. Khi người bên quán bar đó lại nói chuyện, cậu ta và cả Jin đều quyết liệt từ chối vì ko muốn phản bội cậu và bác. Cho đến trước hôm thi hai ngày khi bác gái ngã quỵ ngay ngoài đường, cậu ta ko còn cách nào khác. Jin muốn giúp Minwoo nên cũng đành phải xuôi theo. Nào ngờ khi xong việc, bên quán bar đó lật lọng, chỉ đưa một nửa số tiền đã hứa và một nửa này cũng ko đủ để trả tiền phẫu thuật và viện phí. Vì ko nắm bất cứ bằng chứng gì trong tay nên ko thể kiện họ được. Cậu có biết lúc đó vì phải bán hết nhà cửa đất đai chạy chữa cho bác gái, Minwoo và bác trai xém chút đã phải ra ngoài gầm cầu mà ở ko?
Hyesung choáng váng, ngộp thở trước hàng loạt sự việc anh chưa từng nghĩ tới Dongwan vừa nói. Anh nhìn Minwoo, môi run run:
- Có… có thật là thế ko?
Minwoo cay đắng gật đầu:
- Tôi đã chọn sinh mạng mẹ tôi, bất chấp việc trở thành một tên phản bội bạn bè. Sau cùng tôi đánh mất cả hai bên, cả mẹ và câu… Nếu ko nhờ gia đình Dongwan cưu mang, có lẽ cha con tôi đã phải đi ăn xin rồi. Nhưng điều tôi day dứt hơn cả vẫn là chuyện tôi đã làm tổn thương cậu. Thật sự xin lỗi… Sungie…
Rồi Minwoo gục đầu xuống bàn. Bên cạnh. Jin cũng cúi gầm mặt xuống ko dám nhìn Hyesung. Riêng về mình, Hyesung thấy lòng mình dâng lên một nỗi xót xa. Hóa ra sự việc là như thế… Dongwan nói đúng, bao năm nay anh đã quá ích kỷ và cố chấp, chỉ nhìn thấy mặt xấu mà ko biết suy xét để tìm hiểu tại sao lại như thế. Hay nói đúng hơn, chưa bao giờ anh đặt trọn niềm tin vào Minwoo và JunJin như anh đã nghĩ. Anh chưa bao giờ xem họ là bạn thân để quan tâm đúng cách. Những tổn thương anh cứ nghĩ do họ phản bộ hóa ra chỉ là những tức tối của một đứa trẻ lên năm bị bạn nói xấu hay giành mất cái gì đó. Nếu thật sự trưởng thành, anh sẽ có đủ bình tĩnh để tìm hiểu nguyên nhân thay vì ngồi đó trách móc đời. Hyesung thấy giận mình hơn bao giờ hết.
Một cách vô thức, Hyesung tiến lại chỗ Minwoo và Jin ngồi rồi vòng tay ôm chặt cả hai vào lòng. Jin bật lên một tiếng kêu ngạc nhiên nhưng ko nói gì khác.
- Xin lỗi… Xin lỗi các cậu vì tôi đã quá vô tâm và ích kỷ… - Hyesung thì thầm. Đó là tất cả những gì anh có thể nói trong cơn xúc động này.
Minwoo và Jin nghe thế xong níu chặt lấy Hyesung. Hyesung thấy hai bên vai mình hình như ươn ướt… Nhưng anh mặc kệ, vì chính mắt anh cũng đang nhòe vì nước đây. Người ta nói đàn ông ko nên khóc. Tuy nhiên, khi người ta mất đi một thứ quý giá rồi kiếm lại được thì mới hiểu thế nào là hạnh phúc đến phát khóc.
- Tôi tham gia với – Dongwan toe toét chạy lại vòng tay ôm lưng Minwoo và Jin.
- Em nữa em nữa… - Rồi Andy cũng nhào vào “vòng vây ôm”.
- Cho tôi tham gia được ko? – Hyesung nghe thấy tiếng ai như Eric. Một lát sau anh cảm nhận một vòng tay ôm ấm áp từ phía sau cùng hơi thở nồng nồng mùi thuốc lá ngay bên tai.
Đã mười năm rồi, Hyesung mới có lại cảm giác hạnh phúc như thế.
- Vậy cậu có tiếp tục tham gia thi ko Sung? – Dongwan hỏi sau khi tất cả đã cùng bình tĩnh trở lại.
Hyesung ngồi cạnh Eric. Bên kia, Jin cứ nắm miết lấy tay anh ko chịu buông ra. Hyesung chỉ mỉm cười. Jin luôn là đứa trẻ của nhóm, bất kể bao nhiêu năm trôi qua.
- Tôi ko biết nữa…
- Sung, - Minwoo hắng giọng, - nếu cậu quyết tâm thi, tôi và Jin sẽ giúp cậu hết mình. Mấy năm nay bọn tôi cũng thu thập được nhiều kinh nghiệm, hy vọng có thể giúp ích được cho cậu.
- Phải đó hyung. – Jin gật đầu. – Hyung thi đi, tài năng như hyung phải tiến xa nữa.
- Andy cũng sẽ thi năm nay, coi như có cậu thi tôi sẽ yên tâm về nó hơn. – Minwoo nói tiếp.
- Em tính theo ngành này à Andy? – Hyesung ngạc nhiên nhìn Andy. Ngày xưa mỗi lần anh đi chơi với Dongwan, Minwoo và Jin, Andy vẫn thường lẽo đẽo đi theo, nhưng chưa bao giờ Andy thể hiện sở thích đối với pha chế rượu cả.
- Em muốn thử sức trước đã ạ. – Andy bẽn lẽn gật đầu.
- Cả Minwoo và Jin đều lên tiếng ủng hộ cậu, dĩ nhiên tôi cũng thế. Còn cậu này, - Dongwan chỉ Eric, - hiển nhiên cũng thế vì nếu ko cậu ta sẽ ko phải tốn công đi tìm bọn tôi cho cậu.
- Cậu đi tìm họ?? – Hyesung ngó sững Eric .
Eric mỉm cười gật đầu nhưng ko nói gì thêm, như kiểu đó là chuyện hiển nhiên anh phải làm. Lòng Hyesung lại dâng lên một cảm giác xúc động…
- Vậy cậu tính sao? – Dongwan lại hỏi.
Hyesung chần chừ. Nhưng khi quay sang bắt gặp ánh mắt khích lệ của Eric, anh đột nhiên thấy tự tin hơn hẳn. Phải rồi, bây giờ mọi thứ đã được giải quyết, vậy tại sao anh ko thử một lần nữa? Thử để xem mình có thật sự thích pha chế rượu hay ko. Nếu sau cuộc thi vẫn ko có cảm giác, anh có thể rút lui sau. Điều quan trọng là anh phải cố gắng hết sức vì tương lai của mình.
- Nếu các cậu đều ủng hộ… tôi sẽ thử cố gắng một lần nữa. – Hyesung chậm rãi nói.
Tất cả mọi người, trừ Eric người vẫn chỉ cười cười cứ như đã biết trước Hyesung sẽ trả lời như thế, còn lại đều thở phào nhẹ nhõm. Rồi mọi người lại bàn sang chuyện làm sao để giúp Hyesung trong cuộc thi sắp tới. Hyesung như quên luôn cả việc phải mở cửa quán. Nhưng điều đó có gì là quan trọng nữa khi anh đã tìm lại được niềm vui của mình?
Ngồi vui chuyện đến tận chiều, Dongwan, Minwoo, Jin và Andy mới đứng lên ra về sau khi đưa ra cái hẹn ăn tối hai ngày sau đó. Sau khi tiễn bạn ra về, Hyesung trở vào lại quán thì thấy Eric đang lui cui lau dọn bàn. Ko kềm chế được mình, anh bước nhanh đến kéo Eric lại đối mặt với mình, rồi vòng tay ôm chặt lấy Eric. Ban đầu có hơi chút ngỡ ngàng, nhưng Eric lấy lại vẻ bình thường ngay. Anh nói nửa đùa nửa thật:
- Sao? Giờ mới thấy thương tôi à?
Hyesung ko trả lời mà ghì chặt lấy Eric hơn. Chẳng biết bằng cách nào, Eric luôn hiểu anh đang nghĩ và cần gì. Hyesung luôn cảm thấy giữa họ có một sợi dây liên kết nào đó. Dù biết rất ít về đời tư qua những lời kể mơ hồ của Eric, nhưng lúc nào anh cũng cảm thấy yên tâm. Dạo trước đọc một vài mẩu truyện ngắn đề cập đến “soul mate”, anh còn ko tin. Nhưng có lẽ giờ đây anh đã thực sự tin trên đời có tồn tại khái niệm “soul mate” rồi.
- Cậu tìm họ vất vả lắm phải ko? – Hyesung hỏi.
- Lần mò ít lâu là ra ấy mà, có gì đâu. – Eric vỗ nhè nhẹ lên lưng anh.
- Tại sao cậu phải tốn công đến thế chứ?
Eric thì thầm vào tai Hyesung, hai tay cũng bắt đầu xiết chặt lấy anh hơn:
- Chẳng lẽ cậu ko hiểu?
Hyesung im lặng. Dĩ nhiên anh hiểu, hiểu hơn ai hết. Chính anh cũng muốn nói ra điều đó với Eric nhưng anh dằn lại, định bụng sẽ nói ngay sau cuộc thi. Giờ anh muốn thể hiện tình cảm của mình bằng một cách khác.
- Tôi sẽ chỉ cậu cách pha chế rượu, cả những công thức đặc biệt do ba tôi nghiên cứu và vẫn chưa truyền lại cho ai ngoài tôi, kể cả Minwoo và Jin.
Eric sững người:
- Cậu tin tưởng tôi sao? Cậu ko sợ viễn cảnh mười năm trước lặp lại sao?
Hyesung lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt Eric:
- Tôi tin cậu.
Rồi anh kéo Eric lại quầy bar, ko để ý đến ánh mắt có phần kỳ lạ của Eric.
===========================
Những ngày sau đó, cùng với Minwoo, Jin, Andy và cả Dongwan – người đơn thuần đến để cổ vũ vì anh chẳng biết một chút gì về cocktail cả - , Hyesung “dợt” lại cách pha tất cả các loại cocktail từ nhẹ đến nặng, và anh còn tự sáng tạo ra nhiều loại mới như Blue Moon (một loại cocktail với thành phần chính là rượu Gin), Moon and Star (thành phần chính gồm Rum, nước chanh và một ít hạt trái cây để làm “sao”) và Falling Moon (nhiều loại rượu mạnh lắc đều với nhau).
- Mọi người có thấy gì là lạ ko? – Dongwan cười hí hí.
- Gì cơ? – Minwoo ngơ ngác. Jin và Andy cũng ko hiểu. Chỉ có mình Eric đứng tựa quầy bar cười tủm tỉm nhìn Hyesung còn Hyesung thì mặt mày đỏ gay hết cả lên.
- Ko thấy à? – Dongwan lại ra vẻ bí ẩn. – Mấy cậu để ý cái tên của mấy loại cocktail mới Hyesung vừa đặt tên xem.
Minwoo nhíu mày:
- Thì là Moon… Ah ah… hiểu rồi hiểu rồi!
Jin và Andy vẫn ngơ ngác:
- Moon thì sao ạ? Mặt trăng? Mặt trăng thì có gì lạ?
Dongwan cốc lên đầu Jin một cái:
- Ngốc vừa thôi! Moon, là Moon đấy. Eric Mun. Hiểu chưa?
Mặt Hyesung giờ đã chính thức trở thành trái cà chua chín đỏ. Anh luống cuống ném bịch đậu phộng vào mặt Dongwan. Jin và Andy sau một hồi ngẫm nghĩ liền “à” một tiếng rồi gật gù nhìn từ Hyesung sang Eric. Nhìn xong, cả bốn tên đứng cười hí hí như “mấy đứa khùng” – theo ngôn ngữ trong đầu Hyesung lúc bấy giờ.
Dù ngoài mặt luôn nhăn nhó khó chịu, nhưng trong lòng Hyesung lại thoải mái vì thấy các bạn anh chẳng có vẻ gì ngạc nhiên hay khó chịu trước mối quan hệ “tình trông như đã mặt ngoài còn e” khác thường giữa anh và Eric. Còn cái tên Eric nữa, từ đầu đến cuối cứ đứng cười cười hoài, ko chịu “bênh vực” anh một tiếng…
Ban ngày thì luyện tập với Minwoo và Jin, đến tối anh lại hướng dẫn Eric các công thức cocktail khác nhau. Hyesung nhiệt tình truyền thụ hết tất cả những gì anh biết về cocktail cho Eric, cả những kiến thức do ba anh và chính anh mày mò nghiên cứu. Eric chăm chú lắng nghe và cần mẫn làm dưới sự hướng dẫn của Hyesung. Cứ thế cho đến tận gần sáng. Eric luôn thể hiện sự áy náy khi phải làm phiền vì Hyesung đã mệt suốt một ngày nghiên cứu chế biến với Minwoo và Jin, giờ đêm tối còn phải hướng dẫn anh cách pha. Nhưng Hyesung chỉ phẩy tay cho qua, luôn miệng bảo chẳng mệt chút nào cả.
- Sungie này, nếu một ngày kia cậu phát hiện tôi giấu cậu một chuyện gì đó, cậu có tha thứ cho tôi ko? – Đột nhiên Eric hỏi một cách nghiêm túc, Hyesung hiếm khi nào thấy anh như thế.
- Chuyện gì là chuyện gì?
Eric mấp máy môi định nói gì đó, nhưng lại thôi:
- Ko có gì đâu.
Hyesung nhìn Eric lạ lùng, nhưng ko hỏi thêm gì nữa.
=========================
Chỉ còn một ngày nữa là lúc buổi thi chung kết sẽ diễn ra. Hyesung ngồi sau quầy bar, dựa hẳn vào kệ rượu sau lưng buồn bã ngó ra ngoài cửa sổ. Hai hôm nay Eric đi đâu mất dạng, ko hề đặt chân đến quán và Hyesung cũng ko làm sao liên lạc được khiến anh càng lo lắng hơn. Những lúc thế này đây, Hyesung chợt nhận ra mình biết quá ít về Eric. Nếu anh biết nhà Eric ở đâu, anh sẽ đến ngay để xem Eric có bệnh hoạn gì ko.
Vừa lúc đó, Minwoo, Jin, Dongwan và Andy đẩy cửa bước vào như thường lệ.
- Vẫn chưa tìm được Eric à? – Dongwan nhìn quanh.
Hyesung chán nản lắc đầu. Anh đã thử đến một số công ty lớn nhỏ gần đây với hy vọng tìm được công ty cũ của Eric để hỏi han, nhưng vẫn thất bại. Eric đã biến mất ko một chút dấu vết.
- Thôi đừng lo lắng quá! Chắc ko sao đâu. – Minwoo nhìn anh thông cảm. – Cậu chuẩn bị cho ngày mai tới đâu rồi?
- Cũng tạm ổn. – Hyesung khẽ nói. – Nói chung chúng ta đã chuẩn bị hết các loại cocktail sơ đẳng đủ để qua mấy vòng đầu rồi. Đến vòng Top 5 là cocktail tự do thì cần phải có cảm hứng…
- Đây mới là cái tôi lo. – Dongwan xen vào. – “Cảm hứng” của cậu mấy hôm nay biến khuất dạng.
Hyesung tính cãi lại cho đỡ quê thì tiếng chuông cửa vang lên. Hyesung vội quay phắt ra nhìn với hy vọng đó là Eric. Nhưng…
Đứng bệ vệ ngay cửa chính là ông chủ quán bar lớn, người đã gây sóng gió cho Hyesung mười năm trước.
Và ngay phía sau ông ta là… Eric, với gương mặt lạnh lẽo ko thể hiện chút cảm xúc nào.
Lại một lần nữa, Hyesung chết trân. Dự cảm ko lành lại đến với anh.
- Ông đến đây làm gì? – Minwoo gào lên.
- Kìa kìa cậu trai trẻ, làm gì mà xúc động khi thấy tôi thế? – Ông ta tặc tặc lưỡi một cách trịch thượng.
- Ông hại chúng tôi chưa đủ hay sao? Vì ông mà mẹ tôi ko được chạy chữa kịp thời… Vì ông mà anh em chúng tôi tan đàn xẻ nghé. – Minwoo run run gằn giọng. – Giờ ông còn muốn ám chúng tôi nữa sao???
Ông ta làm ra vẻ hoảng hốt:
- Âý ấy… sao cậu lại đổ oan cho tôi như thế? Tôi hại các cậu bao giờ? Giúp tôi hay ko là do hai cậu tự lựa chọn mà, tôi làm sao bắt ép được các cậu? Ngay từ đầu tôi đã đưa ra giá đó, tại các cậu ko chịu hỏi rõ là cho riêng một người hay cả hai người rồi chia đôi thôi. Giờ sao lại trách tôi?
- Ông… - Jin căm phẫn gầm lên, định lao vào ông ta nhưng Dongwan đã cản lại.
Ở phía sau, Hyesung vẫn nhìn Eric ko ngớt dù từ lúc bước vào, Eric vẫn ko thèm hướng ánh mắt về phía anh đến một lần. Rốt cuộc Eric quan hệ thế nào với ông ta mà lại đứng bên cạnh ông ta như thế?
- Chúng tôi chỉ muốn biết ông đến đây làm gì? – Dongwan bình tĩnh nói. – Còn Eric, tại sao mấy hôm nay cậu ko đến quán?
- Đấy, các cậu phải học cách giữ bình tĩnh tốt như cậu này chứ. – Ông ta cười một cách giả tạo. – Hôm nay tôi đến chỉ để chào các cậu một tiếng thôi, dù sao cũng là người quen cả mà…
- Ko ai quen với ông cả! – Minwoo gầm gừ.
Lão ta phớt lờ:
- Với cả tôi muốn đưa bartender số một của quán chúng tôi đến chào Hoàng tử Bartender một tiếng cho phải phép ấy mà. Lâu lắm rồi mới gặp cậu đấy, nghe tin cậu tái xuất tôi phải lật đật lại chào ngay.
Lão nhìn Hyesung cợt nhả nhưng anh ko quan tâm. Toàn bộ những gì anh muốn biết bây giờ là Eric…
- Vậy anh ta đâu? – Dongwan hỏi. – Chào cho nhanh rồi biến đi hộ chúng tôi cái. Chẳng ai quan tâm đến…
Ông ta đẩy Eric lên phía trước rồi cắt ngang Dongwan:
- Giới thiệu với các cậu, Mun Eric, bartender tài năng nhất tôi từng có từ trước đến nay.
Hyesung nghe như sét đánh ngang tai, anh đổ về phía sau. Nếu ko nhờ chiếc ghế ở đó đúng lúc, có lẽ Hyesung đã té hẳn xuống sàn nhà lạnh cứng bên dưới rồi.
Tin tức mới này có lẽ cũng làm rúng động bốn người còn lại. Tất cả đều há hốc mồm nhìn Eric và ko giấu nổi vẻ kinh ngạc.
- Ông nói thế là sao?
- Eric, vậy nghĩa là gì?
- Hyung… sao….
- Hyung…
Lão ta xoa hai tay vào nhau, nhìn Hyesung cười đon đả:
- Cũng nhờ Hoàng tử chiếu cố chỉ dạy, Eric mới được khá như ngày hôm nay. Tôi phải đưa cậu ấy tới cám ơn công dạy dỗ của Hoàng tử một tiếng chứ nhỉ?
Dongwan phớt lờ lão ta, anh hỏi thẳng Eric:
- Eric, cậu sang bên đó làm từ bao giờ? Cậu phản bội chúng tôi???
- Lẽ ra tôi ko nên xen vào nhưng tôi chỉ muốn đính chính một chút, - Lão ta phẩy tay, - Eric chưa bao giờ phản bội các cậu cả. Ngay từ đầu cậu ta đã là nhân viên của quán tôi rồi. Chỉ là tôi bảo cậu ta tới đây xin học nghề thôi. Mà chắc do cậu ta quên nói nên các cậu ko biết.
- Quên?? – Minwoo cười khẩy. – Quên hay là do các người cố tình xài chiêu ăn cắp bẩn thỉu? Dù sao trước giờ có việc làm gì của ông được coi là trong sạch đâu.
- Là do các cậu nói đấy nhé, từ đầu đến cuối tôi ko có nói gì hết à.
Hyesung ko tham gia vào câu chuyện của họ. Anh vẫn nhìn đăm đắm Eric trong khi Eric vẫn lảng tránh ánh mắt của anh. Ko… ko phải đâu… Eric ko phải là người như thế đâu…
- Tôi ko ngờ cậu lại là gián điệp của lão ta đấy Eric. – Dongwan nhíu mày. – Chẳng lẽ từ đầu đến cuối những gì cậu làm cho chúng tôi đều chỉ để phục vụ mỗi mục đích này? Để chúng tôi tin cậu, để Sungie tin cậu và đưa hết công thức đặc biệt cho cậu? Cậu tồi đến thế sao Eric?
Hyesung thấy Eric ko mảy may chút cảm xúc nào. Anh vẫn đứng yên bên cạnh lão cáo già kia, mặt lạnh như tiền.
- Còn nói nhiều với bọn họ làm gì??? - Minwoo hét lên. – Các người đi đi!!! Đi ngay đi!!!
- Phải đó, đi đi!!! – Jin cau mày. – Tôi rất thất vọng về anh Eric Mun. Uổng công tôi đã ủng hộ anh và Sungie hyung.
Hyesung cảm giác như có ai đó đặt tay lên vai mình vỗ nhẹ. Quay sang, anh thấy Andy đang nhìn anh vẻ thông cảm. Hyesung chẳng biết mình nên phản ứng thế nào. Anh thấy như có một cơn chấn động làm tê liệt toàn bộ giác quan của anh.
- Ko cần các cậu phải đuổi đâu. Chúng tôi đi ngay đây. Hẹn gặp lại các cậu chiều mai nhé. – Lão ta nháy mắt. – Tôi hy vọng được thấy Hoàng tử và Eric cùng so tài ở Top 2 đấy.
Rồi lão đi thẳng ra cửa. Khi thấy Eric định dợm bước đi theo, Hyesung ko ngăn được mình, liền đứng phắt dậy gọi to tên anh. Eric đứng lại, nhưng ko quay mặt lại, chờ đợi.
- Hãy nói với tôi… mọi thứ chỉ là một màn kịch. – Hyesung run rẩy. – Cậu ko phải là người như thế đâu, cậu ko gạt tôi đâu, phải ko? Eric…
- Cậu ngây thơ lắm.
Đó là tất cả những gì Eric lạnh lùng để lại. Hyesung đổ gục xuống ghế một lần nữa.
- Chó chết!!!
Minwoo tức tối đập mạnh tay xuống bàn. Sau cơn chấn động lão cáo già đó mang đến vừa rồi, giờ đây cả năm người đều đã bình tĩnh trở lại và cùng ngồi quây quần bên chiếc bàn nhỏ trong góc quán.
- Thôi, có tức cũng chẳng làm được gì. – Dongwan, người luôn có cái đầu “nguội” nhất nhóm, bình tĩnh nói. – Điều quan trọng là phải tập trung hết sức cho cuộc thi ngày mai. Mặc kệ lão sử dụng cách dơ bẩn nào, chúng ta cũng phải thắng!
- Nhưng vấn đề là Eric hyung đã biết hết kế hoạch của chúng ta cho ngày mai. – Jin nhăn nhó. – Ba vòng thi đầu thì ko sao vì theo luật họ sẽ ra đề bắt buộc. Nhưng sau khi loại hết 15 người, còn lại Top 5 sẽ đến phần thi tự do và cũng là phần thi quyết định thứ hạng. Như ban đầu đã bàn luận, Sungie hyung chắc chắn sẽ lọt vào Top 5 mà ko tốn một giọt mồ hôi nào cả. Đó mới là cái khó vì Eric đã biết hết toàn bộ dự tính của ta cho phần thi tự do rồi, từ loại cocktail cho đến nhiên liệu đặc biệt. Mà Eric đã biết thì lão già đó cũng biết. Cái đầu cáo già đó chắc chắn đã nghĩ ra cách phá hoại rồi.
Ko hẹn mà cả bốn người đều buông tiếng thở dài. Hyesung cười buồn:
- Thôi mấy cậu về đi! Tôi sẽ tự tìm cách, ko sao đâu.
- Có thật là cậu ko sao ko? – Dongwan nhìn nhìn Hyesung. – Ngày mai đi thi được chứ?
Hyesung gật đầu:
- Tôi ổn mà. Mọi người về trước đi. Tôi thu dọn một ít đồ ở đây rồi cũng về nghỉ luôn. Đừng lo cho tôi!
- Nhưng… - Minwoo định lên tiếng nhưng Dongwan kéo tay anh lại ngay.
- Để cậu ấy một mình đi! Chúng ta về thôi. Có gì thì gọi nhé Sung!
Hyesung ko nói gì. Anh vơ vội cái khăn lau lau mặt bàn ra vẻ bận rộn. Khi mọi người đã đi và cánh cửa quán khép lại, anh thẫn thờ buông khăn và ngồi phịch xuống đất. Nét mặt anh lộ vẻ hoang mang, ko tin nổi vào những gì vừa diễn ra tại đây. Rốt cuộc là thế nào? Anh vẫn ko muốn tin Eric là người như thế… Anh ko muốn tin một chút nào cả.
Lại có ai vừa mở cửa bước vào. Khi Hyesung ngẩng lên chuẩn bị thông báo quán đóng cửa cho đến hết ngày mai thì anh giật mình thấy Ẻric đứng lù lù ở đó. Gương mặt Eric vẫn kín như bưng, tăm tối đến đáng sợ.
- Eric… - Hyesung run giọng.
- Tôi trở lại để lấy mấy thứ để quên ở đây. – Eric điềm nhiên nói, hoàn toàn ko để ý đến vẻ khổ sở của Hyesung mà đi thẳng vào quầy bar.
- Tại sao cậu lại làm thế? – Hyesung mím môi hỏi thẳng. – Tại sao cậu lại lừa dối tôi?
Eric đứng thẳng lên, nhìn Hyesung nhếch mép:
- Là do cậu ngây thơ thôi. Hãy nhớ lại xem, chính cậu đòi dạy tôi công thức đặc biệt của ba cậu mà. Tôi có ép buộc gì cậu đâu.
- Cậu…
- Tôi chỉ đến để lấy đồ của tôi về thôi. – Eric giơ cái túi giấy lên. – Chúng ta chẳng còn gì để nói với nhau cả. Hẹn gặp cậu ngày mai ở trường quay. Hy vọng cậu sẽ ko hèn nhát trốn chạy hiện thực như mười năm trước nữa.
Rồi Eric dợm bước đi. Hyesung cố ngăn cơn đau của mình, vội nói:
- Cậu biết ko Eric, tôi sẽ ko trốn chạy nữa. Tôi sẽ có mặt ở đó… Và dù bất cứ chuyện gì đã xảy ra và sắp xảy ra, tôi vẫn muốn nói với cậu một câu… Tôi yêu cậu, Eric Mun…
Eric quay lại nhìn sững Hyesung, nhưng lấy lại ngay vẻ mặt lạnh lẽo và đi thẳng ra khỏi cửa. Hyesung cứ ngẩn ngơ đứng đó nhìn cánh cửa mãi cho đến khi trời sụp tối hẳn.
=============================
Bốn giờ chiều, Hyesung đã có mặt ở trường quay cùng ba anh và bốn người còn lại. Trái với lo sợ của Dongwan và những người khác, Hyesung bình tĩnh một cách bất ngờ. Trong lúc chờ thi, anh chỉ ngồi một chỗ thư giãn và chẳng có vẻ buồn phiền về chuyện hôm qua cả. Thậm chí anh còn đùa giỡn với Jin và Andy một cách rất vui vẻ. Dongwan và Minwoo yên tâm hơn hẳn. Mọi chuyện đang tốt đẹp thì Eric cùng đám người bên quán bar kia bước vào.
- Mặc kệ họ đi! – Dongwan huých vào tay Hyesung khi thấy anh thẫn thờ nhìn về phía đó.
- Tôi ko sao đâu, đừng lo! – Hyesung lắc mạnh đầu trấn an Dongwan.
Đã bắt đầu đến giờ thi. Vì cuộc thi được truyền hình trực tiếp nên người của ban tổ chức và nhà đài bỏ ko ít thời gian ra dặn dò các thí sinh và khán giả kỹ lưỡng để phối hợp nhuần nhuyễn cùng họ trong quá trình ghi hình. Khi đang chăm chú lắng nghe ban tổ chức, Hyesung có cảm giác ai đó đang nhìn mình chăm chăm. Khi anh quay lại thì thấy chẳng có ai cả. Chỉ có ở phía xa Eric vẫn đang nói chuyện với một ai đó, chẳng có vẻ gì là để ý đến xung quanh. Hyesung vỗ vỗ vào đầu cố ép mình đừng để ý nữa.
Sau màn mở đầu đầy tính thủ tục, ban tổ chức ra đề cho vòng thi đầu tiên. Hai mươi người chia làm năm nhóm bốc thăm một trong năm loại cocktail với thành phần chính là rượu brandy. Mỗi nhóm sẽ có một người bị loại sau vòng này. Hyesung vào nhóm hai cùng với ba người anh chưa gặp qua bao giờ. Nhóm anh bốc trúng cocktail có tên gọi Paradise, một loại khá đơn giản thường được dùng trước bữa tối chính như một món khai vị. Hyesung nhíu mày cố nhớ dung lượng chính xác vì đã khá lâu rồi anh ko đụng đến loại này. Dù nằm trong nhóm thành phần chính là brandy nhưng thật ra tỷ lệ brandy lại ko bằng rượu gin. Sau khi liếc sơ qua các thành phần cần có, Hyesung bắt đầu vắt cam lấy nước. Anh bỏ vào bình shaker một ít đá rồi lần lượt đổ các thành phần với tỷ lệ tương ứng, bảy phần gin kèm bốn phần brandy và ba phần nước cam lắc đều với nhau trong bình shaker mà anh vừa bỏ đá viên vào. Sau đó anh khéo léo đổ hỗn hợp màu vàng ngà vào ly cocktail đã được ban tổ chức ướp lạnh từ trước. Hyesung chun mũi hít hửi. Có vẻ đúng là nó rồi. Cắt tỉa thêm miếng cam tươi, anh gắn vào thành ly kèm theo một chiếc dù nhỏ. Toàn bộ công đoạn Hyesung chỉ mất khoảng hơn mười lăm phút một chút, trong khi bốn người còn lại của nhóm anh vẫn đang lui cui lắc lắc bình shaker sau khi dùng jigger tỉ mỉ canh dung lượng.
Và dĩ nhiên, Hyesung dễ dàng lọt qua vòng 1. Một cách vô thức, Hyesung quay sang nhóm của Eric trước khi kịp ngăn mình lại. Eric cũng đã vượt qua vòng 1 sau bài thi cocktail Sidecar của mình. Đó cũng là một loại cocktail truyền thống với thành phần brandy, rượu cam và nước chanh bằng nhau lắc trong bình shaker đá. Với cái cách trang trí ly rượu và màu cocktail đẹp hơn hẳn những người khác, Hyesung biết Eric thật sự là một bartender có kinh nghiệm trước khi gặp anh. Điều đó có nghĩa lão cáo già kia đã nói sự thật…
Vòng thi thứ hai bắt đầu với đề bài rượu Gin. Cách thức thi cũng giống vòng một, chỉ khác là phải bốc thăm lần nữa để xáo nhóm và lần này mỗi nhóm chỉ có ba người. Bài thi của nhóm Hyesung là một loại cocktail tên My Fair Lady với nhiều thành phần hơn nhưng cũng ko lắt léo lắm trong cách pha chế vì tất cả thành phần đều có cùng dung lượng. Một phần Gin, một phần nước chanh, một phần nước cam, một lòng trắng trứng gà và một phần siro fraise đổ hết vào shaker đá lắc đều tay và cũng cho vào ly cocktail đế cao đã ướp lạnh. Loại cocktail này đúng với tên gọi của nó, phần lớn dành cho nữ giới vì độ cồn nhẹ. Cũng như lần trước, trang trí xong ly rượu Hyesung còn đến hơn nửa số thời gian quy định. Ngó xuống hàng ghế khán giả, anh thấy ba anh nhìn anh gật đầu khích lệ. Bên cạnh ông, Dongwan, Minwoo, Jin và Andy cũng giơ ngón tay cái lên. Hyesung cười an ủi Andy. Thằng bé đã bị loại ngay vòng đầu tiên vì canh nhầm dung lượng brandy với rum. Ánh mắt Hyesung lại đảo sang nhóm Eric. Ngay lúc đó, Eric cũng đang đưa mắt về phía anh nhưng khi thấy ánh mắt Hyesung, Eric liền quay sang chỗ khác ngay. Hyesung chạnh lòng, nhưng thấy như vậy tốt cho anh hơn. Ít ra anh còn có cớ vin vào để dứt khoát.
Bài thi cho vòng thứ ba là Vodka cho năm nhóm với hai người trong mỗi nhóm. Vì đây coi như là vòng thi loại trực tiếp trong nội bộ nhóm để chọn ra năm người xuất sắc nhất bước vào Top 5, nên không khí bắt đầu khá căng thẳng. Với vòng thứ 3 này, ban giám khảo ko chỉ yêu cầu cocktail phải đạt chính xác mùi vị nữa mà còn phải đẹp và một chút sáng tạo trong đó. Đề bài của nhóm Hyesung là Flirtini, một loại cocktail có khá nhiều cách pha và khá được ưa chuộng trong các party. Nhưng về căn bản vẫn là một phần vodka trộn đều với hai phần champagne và hai phần nước dứa rồi uống kèm đá viên trong ly cao cổ. Mùi của dứa thường ko nồng bằng cam hay chanh, chính vì thế, Hyesung quyết định cho vào ly thêm vài giọt cam để bắt mùi hơn nhưng vẫn ko làm ảnh hưởng đến vị của nước dứa. Khi các giám khảo gật gù sau khi nếm xong ly cocktail của anh, Hyesung biết mình sẽ lọt vào Top 5. Và anh cũng ko cần phải quay lại nhìn để biết Eric cũng đã lọt vào Top 5 khi anh thấy nụ cười thỏa mãn của lão cáo già kia.
Vòng chung kết càng căng thẳng hơn nữa vì lần này ban giám khảo sẽ loại 3 người và chỉ giữ lại Top 2 để tranh ngôi quán quân. Khi thấy chai siro lựu trên bàn, Hyesung chợt nhớ lại chuyện cũ. Nhưng bây giờ trong anh ko còn cảm giác căm giận hay trốn tránh nữa mà chỉ còn một cảm giác khó tả khi nhớ về một kỷ niệm khó quên nào đó. Anh cầm chai siro lựu lên giơ về phía Minwoo và Jin rồi mở nắp chai ra hít hít hửi hửi chọc ghẹo. Minwoo và Jin cũng toét miệng cười theo. Hyesung hít mùi siro thêm một lần nữa trước khi đóng nắp chai lại. Lần này là siro thật rồi, ko phải nước lã pha màu nữa.
Hyesung hoàn tất bài thi một cách hoàn hảo với hỗn hợp một phần rượu rum và nửa phần gin lắc với nước chanh và đổ lên ly đá bào với bề mặt bao phủ bởi nho khô loại hảo hạng. Rum luôn bắt mùi và dậy vị với nho khô. Đây là món cocktail Hyesung đã nghĩ ra khi Dongwan đưa hũ kem rum nho cho anh ăn thử. Dù biết món này ko thể bằng món anh đã chuẩn bị trước cho vòng thi này, nhưng để an toàn trước những đòn hiểm lão cáo già kia có thể tung ra, Hyesung đành chế món mới. Và quả thực, phía bên kia, Eric đang pha món mà anh và Minwoo cùng với Jin đã chuẩn bị lúc trước…
Hyesung chỉ cảm thấy trận chiến thực sự bắt đầu khi tên của Eric và anh cùng được xướng lên trong danh sách Top 2. Một lần nữa, Hyesung lại có cảm giác ai đó đang nhìn mình. Trái với lần trước, lần này khi Hyesung quay sang, anh thấy rõ Eric đang nhìn mình bằng ánh mắt dịu đi hẳn. Vẻ lạnh lùng đã hoàn toàn biến mất. Trong khi Hyesung còn đang suy nghĩ lý do cho sự thay đổi đột ngột đó thì tiếng chuông ra hiệu bắt đầu vòng thi cuối đã vang lên. Anh lắc mạnh đầu xua đi những suy nghĩ ngoài lề đó để dồn hết sức cho cuộc thi. Anh đã thất bại mười năm trước đây vì trò mánh mung của lão cáo già kia, anh ko muốn mình lại thua một lần nữa. Eric sau cùng vẫn chỉ là con rối của lão. Người anh muốn thắng ko phải là Eric, mà chính là lão ta…
Khi Hyesung định bắt tay làm món cocktail cầu kỳ anh đã chuẩn bị cả đêm qua thì đột nhiên khựng lại. Tay anh dường như ko làm theo mệnh lệnh nữa. Hay nói đúng hơn, tự nhiên trái tim anh như có cái gì đó chặn lại. Ánh mắt tha thiết ban nãy của Eric lại xuất hiện trong đầu anh. Khi Hyesung hoang mang quay sang bàn Eric, anh thấy Eric đang cắm cúi xay nước cam, trên bàn là chai tequila và siro lựu đỏ. Tequila Sunrise. Eric đang pha Tequila Sunrise. Tại sao lại là tequila sunrise lúc này? Ùa vào tâm trí Hyesung lúc đó là những hình ảnh khi Eric còn làm trong quán bar của anh… Những kỷ niệm vui vẻ và hạnh phúc…
Hyesung hít vào một hơi thật sâu rồi đưa tay gọi người của ban tổ chức lại gần. Anh yêu cầu họ cung cấp thêm cho anh một số thành phần khác. Anh đã đổi ý. Anh sẽ ko pha chế loại cocktail đã định nữa.
Đổ vào bình shaker một phần vodka, một phần curacao xanh và bốn phần lemonade lắc đều, Hyesung đổ hỗn hợp vào xanh mát mắt vào ly rượu thân bầu cổ cao. Blue Lagoon quen thuộc đã ở ngay trước mắt anh. Hyesung tạm đặt ly rượu sang một bên rồi quay sang cắt tỉa quả dâu. Có lẽ ai cũng lấy làm lạ trước hành động của anh. Thường người ta sử dụng chanh để trang trí Blue Lagoon vì trong hỗn hợp đã có đến bốn phần lemonade rồi, chẳng ai sử dụng dâu làm gì cả. Ngay cả về màu sắc cũng ko phù hợp vì sắc xanh của Blue Lagoon ko thể làm nổi bật lên màu đỏ của dâu cũng như ngược lại. Nói chung về mỹ quan, dâu ko thể bằng chanh. Hyesung mặc kệ, vẫn tỉ mỉ cắt tỉa quả dâu. Khi đã xong công đoạn này, anh còn làm tất cả ngạc nhiên hơn nữa khi thản nhiên bỏ thẳng quả dâu vào ly rượu rồi dùng muỗng đẩy xuống dưới thay vì gắn lên thành ly. Ai cũng lấy làm lạ trước hành động khó hiểu của Hyesung.
Khi Hyesung đặt muỗng xuống, chuông báo hết giờ vang lên. Người của ban tổ chức đem hai ly cocktail vừa hoàn tất của anh và Eric đến chỗ ban giám khảo rồi yêu cầu cả hai người tiến về phía micro ngay giữa phim trường để chuẩn bị thuyết trình về ly cocktail của mình. Theo rút thăm, Hyesung sẽ là người thuyết trình đầu tiên. Anh liếc vẻ mặt lặng lẽ của Eric khi nhìn ly Blue Lagoon anh vừa pha, rồi tằng hắng để lấy bình tĩnh chuẩn bị nói vào micro.
- Tôi rất vinh hạnh khi lại một lần nữa có mặt trong Top 2 bartender xuất sắc nhất sau mười năm. Tôi đã dự tính khá nhiều cho phần thi này. Tôi còn chuẩn bị một món cocktail phức tạp khác nữa nhưng cuối cùng tôi vẫn đổi ý. - Hyesung thở dài. - Có lẽ từ nãy đến giờ các bạn ai cũng ngạc nhiên trước lựa chọn món Blue Lagoon đơn giản của tôi cho phần thi quyết định này phải ko? Với tất cả các bartender khác, có lẽ Blue Lagoon đơn giản thật, nhưng với tôi lại có ý nghĩa hơn cả. Vị đắng và nồng của Vodka, màu xanh đầy hy vọng do curacao xanh tạo nên, vị chua, một chút ngọt và hơi the the của lemonade cùng với cảm giác lạnh lẽo do đá tạo ra. Tất cả những thứ đó tạo nên những cung bậc cảm xúc khác nhau khi nếm Blue Lagoon. Nói cách khác, những cung bậc đó đại diện cho những cảm xúc khác nhau của tình yêu. Tôi đã cắt tỉa quả dâu thành hình trái tim, tượng trưng cho trái tim của chính tôi. Tôi ko đặt dâu lên thành ly mà lại bỏ thẳng vào trong ly rồi dùng muỗng ấn xuống để thể hiện trái tim tôi đang phải trải qua những cung bậc cảm xúc tình yêu đó. Trên quãng đường trôi xuống đáy của mình, quả dâu bị những viên đá ngăn lại tượng trưng cho những khó khăn mà ai đang yêu đều vướng phải. Nhưng nếu bạn lấy quả dâu lên sẽ thấy màu đỏ ko hề phai nhạt, vẫn giữ nguyên vẹn màu sắc tươi thắm… Điều này tượng trưng cho…
Hyesung ngưng một lát để nhìn về phía Eric. Eric cũng đang nhìn thẳng vào anh ko chớp mắt.
- … Điều này tượng trưng cho những gì tôi muốn nói với một người. Đó là dù có như thế nào đi chăng nữa, tình cảm của tôi đối với người đó vẫn ko thay đổi… cũng như trái dâu ko bao giờ phai nét đỏ…
Cả khán phòng lặng đi một chút rồi tất cả cùng vỗ tay rào rào, kể cả ban giám khảo đang ngồi phía dưới. Hyesung giờ mới thấy run rẩy thực sự. Anh chệnh choạng bước về chỗ ngồi của mình nhưng vẫn ko quên đưa mắt tìm kiếm Eric. Những gì anh vừa nói chính là những gì anh muốn nói với Eric. Còn có muốn hiểu hay ko, anh để mặc cho Eric tự quyết định.
Eric lúc này đang từ từ tiến lên bục thuyết trình. Nhưng trước khi anh kịp nói gì, một người trong ban giám khảo đã ngăn lại:
- Xin lỗi, nhưng hình như anh đã lầm lẫn với món cocktail của mình.
- Lầm lẫn gì ạ? – Eric hỏi lại.
- Anh có chắc là mình đã cho siro lựu vào món Tequila Sunrise này ko? – Vị giám khảo vừa cầm ly rượu lên nhìn nhìn vừa nhíu mày.
Hyesung cảm tưởng như cảnh tượng ngày trước đang tái diễn trước mắt anh. Anh ngơ ngác nhìn Eric nhưng vẫn thấy Eric bình thản như ko có gì.
- Vâng, chắc chứ ạ.
Cả năm vị giám khảo lần lượt cầm muỗng lên múc một ít nếm thử. Một vị kêu lên:
- Ko phải siro lựu. Tôi nếm được mùi nước đường.
- Đúng là nước đường.
Ba vị còn lại đều gật gù đồng tình. Hyesung càng ngơ ngác hơn. Khi anh nhìn lại Eric thì thấy dường như khóe môi Eric nở ra một nụ cười.
- Các chú có nhầm ko ạ? Rõ ràng là siro lựu.
- Đúng là nước đường, làm sao mà lầm được? – Một vị giám khảo hừ mũi.
- Một lỗi sơ đẳng thế này, đến siro lựu và nước đường màu còn ko phân biệt được thì làm sao làm bartender?
Eric làm ra vẻ giật mình:
- Thế ạ? Chết rồi, vậy là chủ của tôi đã tráo nhầm rồi…
Câu nói đó thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Hyesung nhìn sang phía bên kia khán phòng thấy mặt lão cáo già đang tối sầm lại.
- Anh nói tráo nhầm cái gì? – Một vị giám khảo hỏi.
- Ko ko ạ… - Eric vội xua tay.
- Nếu có vấn đề gì, anh cứ nói, đừng ngại!
- Tôi… - Eric lộ vẻ chần chừ, - Thật ra ông chủ của tôi định đánh tráo chai siro lựu của Hyesung sshi thành nước lã như đã làm mười năm trước đây, nhưng chẳng hiểu sao lại tráo nhầm thành của tôi rồi.
Hyesung há hốc mồm. Tất cả những người ngồi trong trường quay cũng ngạc nhiên tột độ như anh. Nhưng riêng bản thân Hyesung ko hiểu Eric đang làm gì, vì ngoài giọng nói hoảng hốt đó ra, vẻ mặt Eric chẳng có dấu hiệu gì là sợ hãi cả. Thậm chí Hyesung để ý thấy khóe miệng Eric ngày càng nhếch lên tạo thành nụ cười.
- Anh đang nói nghiêm túc đó chứ? – Một vị giám khảo hoảng hốt hỏi lại.
- Vâng. Tôi có đầy đủ bằng chứng thu âm với lời thú nhận của chính ông chủ tôi về những hành động hãm hại chính Hyesung sshi trong cuộc thi mười năm trước đây, và cả kế hoạch cho cuộc thi năm nay.
Eric cho tay vào túi quần lôi ra một cái máy nhỏ trông như máy nghe nhạc rồi điềm tĩnh đem đến đặt lên bàn giám khảo.
- Mọi bằng chứng đều nằm trong cái máy thu âm này. Coi như tôi xin rút lui ở cuộc thì này và có lẽ mọi người đều đã biết ai là người thắng cuộc.
Mọi ánh mắt hướng về phía Hyesung rồi tiếng vỗ tay lại vang lên rào rào. Hyesung bối rối đảo mắt một lượt. Anh thấy ba anh đang nhìn anh cười sung sướng với Minwoo, Dongwan, Jin và Andy reo hò kế bên. Anh thấy lão cáo già đó sạm mặt đi vì căm phẫn. Anh thấy ban giám khảo đang châu đầu vào nhau để xem xét gì đó, có lẽ đang nghe từ cái máy ghi âm Eric vừa đem lên cho họ. Và cuối cùng, anh thấy Eric đang nhìn anh mỉm cười rồi nháy mắt một cái. Hyesung thở ra một hơi dài, đó mới đúng là Eric của anh.
- Máy ghi âm này chúng tôi sẽ xem xét và điều tra thêm. – Một vị giám khảo hắng giọng. – Nếu quả thực có gian lận trong quá trình thi, chúng tôi sẽ đưa ra hình thức kỷ luật thích đáng. Nhưng vì anh Mun Eric đã bỏ cuộc, nên hiển nhiên giải quán quân cuộc thi năm nay thuộc về anh… Shin Hye Sung!
Năm giây sau, Hyesung thấy mình bị ngộp thở bởi những lời chúc tụng xung quanh. Anh gần như bị lôi lên bục nhận giải và bị bao vây bởi người là người. Khi Hyesung hốt hoảng đưa mắt nhìn xung quanh tìm Eric, người ta lại ấn vào tay anh chiếc cúp vàng to đùng và nặng chịch kèm theo một đống hoa khiến anh càng ngộp thở hơn.
Khi Hyesung cuối cùng cũng tìm được cách tách khỏi đám đông sau khi quăng chiếc cúp và hoa cho nhóm Dongwan, anh liền chạy ra ngoài tìm Eric nhưng hoàn toàn ko thấy chút dấu vết nào của anh. Hyesung hỏi những người ở gần đó cũng ko ai trông thấy Eric đâu cả. Chạy qua chạy lại một lúc khá lâu, đến khi Hyesung gần như tuyệt vọng thì có một bàn tay ai đó vỗ nhẹ lên vai anh.
- Cho hỏi nhé, có phải cậu kiếm tôi ko?
Hyesung quay phắt lại thì bắt gặp ngay nụ cười tươi rói quen thuộc. Ko kịp suy nghĩ, cũng ko kịp nhận ra mình đang làm gì, Hyesung thấy mình ôm chầm lấy dáng người đó. Một mùi hương quen thuộc lại thoang thoảng bên mũi anh.
- Tôi ko cho cậu rời khỏi quán bar của tôi nữa đâu, Mun Eric! Ko bao giờ…
======================================
Ít hôm sau
- Vậy là cậu phản bội ông ta à? – Hyesung vừa rót lemonade vào shaker vừa cười cười nhìn Eric.
Eric dẹp tờ báo sang một bên, ngồi ngay ngắn lại ngay lập tức.
- Tôi sắp xếp lại lời cậu theo đúng như những gì ông ta đã nói nhé. Tôi ko phản bội ông ta vì chưa bao giờ tôi là người của ông ta cả.
- Cậu nói sao cơ? – Hyesung đặt hẳn bình shaker xuống bàn, chăm chú ngó Eric. – Rõ ràng hôm đó…
- Bởi tôi mới nói cậu ngây thơ lắm Sungie. – Eric tặc lưỡi. – Có ông ta ở đó tôi đâu thể nói khác đi được. Nhất là lúc đó ông ta đang tưởng tôi có tình cảm với cậu nữa…
Hyesung đỏ mặt:
- Tưởng? Bộ… bộ ko phải à?
Mặt Eric lúc này như kiểu bị ai đó tạt nước lạnh vào:
- Đến giờ mà cậu còn vặn vẹo tôi kiểu đó nữa sao? Chẳng lẽ bao nhiêu hành động của tôi ko đủ để nói lên điều đó mà cậu còn nghi ngờ từng câu từng chữ của tôi?
Hyesung càng bối rối tợn. Anh vờ như bận bịu với chai shaker, gắt lên:
- Được rồi ko cần. Cậu nói tiếp đi!
- Thì đó. Ngay cả lúc trở lại đây lấy đồ cũng là vì tôi lo ko biết cậu thế nào thôi. Nhưng tôi biết lão ta vẫn đứng ngoài để ý từng hành động nhỏ của tôi, nên cũng ko còn cách nào khác.
- Nhưng khi nãy cậu nói chưa bao giờ cậu là người của ông ta, vậy tức là sao? – Hyesung thắc mắc.
Eric cười tủm tỉm:
- Vì ba cậu nhanh chân hơn ông ta. Tôi làm việc cho ông ta mới hơn hai năm thôi, nhưng tôi đã quen thân với ba cậu mấy chục năm nay rồi.
- Hả??? – Hyesung trố mắt ngạc nhiên.
- Tôi có hơi buồn vì cậu ko thèm nhớ đấy. Lúc nhỏ tôi đến nhà cậu chơi hoài mà có bao giờ cậu thèm để ý đến tôi đâu, chỉ toàn tếch đi chơi với bọn Dongwan.
Thấy Hyesung vẫn ngớ ra, Eric tặc lưỡi:
- Ba tôi là người mà lúc trước cậu hay gọi là bác Hai đấy.
Hyesung kêu lên:
- Cậu là con của bác Hai à???
Bác Hai là bạn rất thân của ba anh. Vài năm trước Hyesung nghe ba anh nói bác đã qua đời vì bệnh. Ko ngờ Eric lại là…
- Cậu ko biết cũng đúng thôi vì có bao giờ cậu gọi ba tôi bằng họ Mun đâu. – Eric nhún vai. – Đấy, thế rồi nhiều năm trước tôi gặp lại ba cậu trong một quán bar của người quen ba tôi. Nhờ ba cậu mà tôi mới khám phá ra “niềm đam mê rượu chè” của mình.
Eric nháy mắt nghịch ngợm. Hyesung ko ngăn được tò mò, anh hỏi dồn:
- Rồi sao nữa? Cậu kể tiếp đi!
- Lúc cậu thua cuộc thi đó tôi cũng có biết nhưng ko hiểu lý do tại sao cậu lại đoảng như thế. Mãi đến khi gặp lại ba cậu tôi mới được kể lại. Vì… tôi lỡ ôm trong người một tình cảm đặc biệt với cậu từ lúc còn bé rồi nên khi ba cậu ngỏ ý dựng nên một kế hoạch trả thù hoàn hảo, tôi đồng ý giúp ngay.
Hyesung gãi đầu. Ba anh quả cao tay thật. Có nằm mơ anh cũng ko ngờ ba anh lại là người đứng sau điều khiển tất cả.
- Lão ta cứ nghĩ đã điều khiển được tôi, nhưng thực tế lão ta đang bị ba cậu điều khiển. Mọi hành động kế hoạch của lão đều nằm trong dự đoán của ba cậu. Tôi ko khó để lọt vào quán bar và trở thành thân tín của lão nhờ những gì ba cậu truyền cho. Lão ta là một con sói già lúc nào cũng mang mối thù ghét ba cậu nên khi ba cậu tung tin cậu sẽ tham gia cuộc thi lần này, lão liền tìm cách ngăn trở. Và dĩ nhiên, ko ai có thể giúp lão ngoại trừ người tin cẩn nhất bên cạnh lão là tôi.
- Tôi ko hiểu tại sao lão lại ghét ba tôi như thế? – Hyesung gãi cằm.
Eric cười:
- Tâm lý Á quân lúc nào cũng khó chịu vì người ta chỉ chăm chăm để ý vào Quán quân thôi. Năm lần liên tục mất vị trí quán quân vào tay ba cậu, nếu là cậu thì có tức ko?
- Thật à? – Hyesung lại ngạc nhiên. Những chuyện này chưa bao giờ anh nghe ba nói gì cả.
Eric gật đầu:
- Mãi đến lần thứ sáu, khi ba cậu bị từ chối đơn dự thi ấy, lão mới là người chiến thắng nhưng vẫn ko phải đường đường chính chính thắng một Vua Bartender. Lão ko bao giờ cam tâm chịu núp bóng ba cậu hoài như thế nên mới bày kế hãm hại.
- Vậy tại sao khi có được những mẩu thu âm đó rồi, cậu ko báo liền đi mà phải chờ cho đến tận cuối hôm chung kết?
- Tôi muốn lão phải ê chề như những gì lão đã làm với cậu mười năm trước. – Eric nhún vai. – Đây cũng là kế hoạch bộc phát của tôi thôi, chứ nếu đúng theo ba cậu dự liệu thì như lời cậu đó, máy ghi âm đó phải được giao cho ban tổ chức trước cuộc thi rồi. Vì trả thù cá nhân cho cậu mà tôi bị ba cậu chửi xối xả. Nhưng thôi, dù gì lão cũng đã bị treo bằng bartender rồi. Những bartender khác chắc cũng biết "tiếng" lão mà chẳng ai còn dám đến xin vào làm nữa đâu.
Hyesung bĩu môi:
- Tự cậu chọn mà, còn trách móc gì nữa?
- A a cậu nói nghe ngon nhỉ? Tôi lo cho cậu mà còn… chậc… - Eric lắc lắc đầu.
- Tôi… còn muốn hỏi cậu một câu… - Hyesung ngập ngừng.
- Cậu cứ hỏi đi! Hôm nay tôi sẽ trả lời tất cả các thắc mắc của cậu.
- Khi đến làm cho tôi… cậu thật sự ko lừa dối tôi chứ? Lúc đó cậu đã…. chưa…. mà…
Hyesung cứ ấp a ấp úng, nhưng có vẻ như Eric biết ý anh muốn hỏi gì. Eric luôn hiểu anh đang nghĩ gì mà…
- Tôi thừa nhận từng thời điểm hành động của tôi đều do ba cậu tính toán và những gì tôi làm cho cậu, như việc đi kiếm đám Dongwan đều do lão già kia lên kế hoạch để lấy lòng tin của cậu. Nhưng tình cảm của tôi là thật, đặt trường hợp nếu ko có ai đứng phía sau, tôi vẫn sẽ làm như thế. Có thể cậu ko biết chứ trước khi vào quán lần đầu, suốt một thời gian dài tôi ngồi ngoài kia nhìn vào trong này qua khung cửa kính để ngắm cậu. Tối nào tôi cũng đi theo cậu về nhà…
Eric tự nhiên đâm bối rối ko khác gì Hyesung lúc này. Cả hai đưa tay gãi đầu. Hyesung thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Những gì anh quan tâm từ sau cuộc thi ko còn là những tranh chấp này nọ nữa. Anh chỉ muốn biết lúc trước Eric có thật lòng quan tâm anh hay ko thôi…
- Cậu hết thắc mắc rồi chứ? – Eric nheo mắt. – Hết rồi thì mau rót Blue Lagoon vào ly cho tôi đi! Cậu ngâm nãy giờ trong shaker rồi. Nhớ cho thêm quả-dâu-trái-tim-của-cậu nữa nhé.
Hyesung phì cười nhưng lấy lại vẻ mặt nghiêm trọng ngay:
- Chưa đâu, tôi cần cậu giải quyết một thứ cho tôi nữa.
- Gì thế? – Eric thắc mắc.
Hyesung lẳng lặng lôi từ ngăn kéo ra một xấp hồ sơ:
- Cậu ký ngay vào đây cho tôi!
- Cái gì vậy? – Eric ko nén nổi tò mò.
- Cứ ký đi!
- Nhỡ cậu bắt tôi ký hợp đồng chia tay thì sao?
Hyesung định gật đầu đại chọc quê Eric nhưng khi nhìn thấy nét mặt kinh hãi đó, Hyesung đổi ý ngay.
- Ngốc! Làm gì có cái hợp đồng đó? Đây là một số giấy tờ xin mở quán bar mới ấy mà.
- Còn quán bar này? – Eric trợn mắt.
- Quán này là của ba tôi. Tôi muốn giữ nó nguyên thủy như thế này, ko thay đổi gì hết. Còn với quán mới tôi sẽ trang trí theo cách riêng của tôi.
- Vậy mắc gì tôi phải ký?
Hyesung hừ giọng:
- Lại ngốc! Cậu nhìn tên quán mà xem, Nhìn cả mục chủ sở hữu nữa.
Eric lật đật mở trang đầu ra xem. RicSyung. Quán bar RicSyung. Và ở mục chủ sở hữu có cả tên Hyesung và anh. Eric ngạc nhiên tột độ, mắt cứ trợn tròn lên ngó sững tờ giấy.
- Cậu có ký nhanh ko thì bảo?
- Cậu… cậu… thật chứ? – Eric lắp bắp.
- Dĩ nhiên. – Hyesung thản nhiên gật đầu. – Cứ coi như tôi đang thiếu vốn nên cậu hùn vào đi. Nếu cậu ko muốn thì…
- Muốn! Muốn chứ! – Eric vội hét lên. – Trời ơi RicSyung… quán bar RicSyung…Quán bar của chúng ta!!
Hyesung ko ngăn được nụ cười khi nhìn thấy vẻ hạnh phúc của Eric.
- Nhưng cậu phải lựa lời mà nói với ba tôi đi đấy! Tôi chưa nói gì với ba về chuyện của chúng ta…
- Tôi đã xin phép ba ngay sau khi gặp lại cậu rồi. Ba cũng đã đồng ý. – Eric nháy mắt. – Cậu yên tâm!
Mặt Hyesung lại ửng hồng lên khi nghe Eric gọi ba anh bằng “ba” một cách tự nhiên như thế. Cái tên này, lúc nào cũng làm anh phải bối rối. Luôn luôn hiểu anh đang nghĩ và cần gì, luôn luôn quan tâm đến anh bằng những cử chỉ nhỏ nhặt nhưng đầy sự ấm áp…
- Này cậu có chịu cho tôi uống Blue Lagoon chưa? Đá gì cũng tan hết trơn rồi. – Eric xụ mặt.
Hyesung chợt tỉnh, vội cúi xuống mở tủ lạnh lấy ra mấy viên đá khác cho vào cái ly mới rồi rót món cocktail có màu xanh đẹp mắt vào đó. Anh nhón lấy một quả dâu rồi bảo Eric:
- Cậu há miệng ra đi!
Eric ngoan ngoãn làm theo, Hyesung đút quả dâu vào miệng Eric rồi nói nhỏ:
- Coi như tôi giao thẳng tim tôi cho cậu rồi nhé…
Khi anh định rút tay về, Eric đã níu anh lại và chồm người qua quầy bar đưa mặt đến sát mặt Hyesung thì thầm:
- Tôi muốn chia sẻ với cậu nữa cơ…
Rồi anh tiến đến gần hơn cho đến khi hai làn môi dính chặt với nhau.
Ngoài kia trời đang bắt đầu chuyển xuân.
HẾT
GUINEVERE
From 5th June to 6th June
Thursday, June 4, 2009
Terminator 4
Just got back from the cinema :">
I LOVE CHRISTIAN BALE!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
OMG... HE'S SO HANDSOME AH~
I LOVE CHRISTIAN BALE!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
OMG... HE'S SO HANDSOME AH~
Wednesday, June 3, 2009
One free day
Woa..... I've been watching movies and dramas for a whole day *gasps*
*lies down and continue watching*
*lies down and continue watching*
Tuesday, June 2, 2009
Done!
Ukie.
I'm done with French 3 and French culture *phew*
As I said before, dun care about the results anymore. Just gotta relax before those last exams coming up after 3 weeks "study vacation" (I doubt it myself LOL!).
*Phew*
I'm done with French 3 and French culture *phew*
As I said before, dun care about the results anymore. Just gotta relax before those last exams coming up after 3 weeks "study vacation" (I doubt it myself LOL!).
*Phew*
Monday, June 1, 2009
Shitty!
I.am.dead.
= =
Ironically, the part I found it so hard while studying (Indirect), I did well. The part I was confident most, I couldn't remember.
Shitty shitty shitty shitty shitty shitty shitty shitty shitty shitty shitty shitty shitty shitty shitty
Wanna swear = =~
= =
Ironically, the part I found it so hard while studying (Indirect), I did well. The part I was confident most, I couldn't remember.
Shitty shitty shitty shitty shitty shitty shitty shitty shitty shitty shitty shitty shitty shitty shitty
Wanna swear = =~
This is it.
Ok. This is it.
Today and tomorrow are sure my hell days. French is annoying ~.~.
A part of mine wants to fail so that I could do again and would have a more solid knowledge. But the other part shouts for rejection. I dun know. Maybe that part doesn't want me to waste more money on redoing the unit. But if not, would I be ok with French 4 next semester?
I've been in a shocked state throughout this semester. French 2 and 3 are totally different and I have a feeling that they've pushed it through too fast. Come on, we're only intermediate 1, how could you speak that fast while we didn't even have a chance to practice listening last year? It's just like a whole total different experience. And I was shocked.
Anyway, today is the final grammar test, then tomorrow is the speaking test. I just wanna do my best today and tomorrow and wait for the results coming up. I don't want to stress myself out anymore. Whatever results they are, I will have to cope it myself. I'm 20 this year, so I'm gonna be responsible for my actions today and future tomorrow. No matter what.
Today and tomorrow are sure my hell days. French is annoying ~.~.
A part of mine wants to fail so that I could do again and would have a more solid knowledge. But the other part shouts for rejection. I dun know. Maybe that part doesn't want me to waste more money on redoing the unit. But if not, would I be ok with French 4 next semester?
I've been in a shocked state throughout this semester. French 2 and 3 are totally different and I have a feeling that they've pushed it through too fast. Come on, we're only intermediate 1, how could you speak that fast while we didn't even have a chance to practice listening last year? It's just like a whole total different experience. And I was shocked.
Anyway, today is the final grammar test, then tomorrow is the speaking test. I just wanna do my best today and tomorrow and wait for the results coming up. I don't want to stress myself out anymore. Whatever results they are, I will have to cope it myself. I'm 20 this year, so I'm gonna be responsible for my actions today and future tomorrow. No matter what.
Sunday, May 31, 2009
About the Fic
Firstly, thank you all for visiting my home ^^.
I'm quite happy to have a place where I could keep all my Shinhwa fanfics. So sorry because they're all in Vietnamese. I don't have the nerve to write in English because I always write quite long fic, just waiting for myself to get into the feeling and properly sit down and translate them into English.
Banjun fic 1 is not my first fic. The first fic I have ever completed is Whatever will be will be... (part 1) with RicSyung, a very long one. However, as I set the blog to be viewed by public, I'm not sure if you wanna read yaoi fic or not ^^. Of course though i call it yaoi, the rating is only PG15. If you expect some hot scenes, puahahaha, not in my fic ah~.
So just wanna ask, any of you wanna get some RicSyung? ^^
I'm quite happy to have a place where I could keep all my Shinhwa fanfics. So sorry because they're all in Vietnamese. I don't have the nerve to write in English because I always write quite long fic, just waiting for myself to get into the feeling and properly sit down and translate them into English.
Banjun fic 1 is not my first fic. The first fic I have ever completed is Whatever will be will be... (part 1) with RicSyung, a very long one. However, as I set the blog to be viewed by public, I'm not sure if you wanna read yaoi fic or not ^^. Of course though i call it yaoi, the rating is only PG15. If you expect some hot scenes, puahahaha, not in my fic ah~.
So just wanna ask, any of you wanna get some RicSyung? ^^
Saturday, May 30, 2009
Banjun Fic 2: Yêu
Fic đã post ở Shinhwavn.com
Author: Guinevere
Written date: 15.03.09
Nàng trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi ở đài truyền hình. Trước khi kịp tra chìa khóa vào ổ, nàng đã nghe thấy tiếng xào nấu trong nhà. Sau một lúc nhíu mày suy nghĩ, vầng trán nàng giãn ra. Có lẽ là anh. Nàng lấy vẻ thản nhiên, mở cửa bước vào.
Qủa nhiên, phía sau quầy bar, anh đang bận rộn nấu nướng với nét mặt nghiêm túc của những lúc tập trung hết tinh thần vào một công việc nào đó. Nàng nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát với nụ cười trên môi. Anh luôn như thế, mỗi khi tập trung làm một việc gì, anh chẳng bao giờ để ý đến những thứ khác diễn ra xung quanh nữa.
- Em về rồi đấy à?
Nàng giật mình, bừng tỉnh. Thật xấu hổ, nàng định lén quan sát anh một chút rồi đột ngột xuất hiện sau lưng khiến anh bất ngờ chơi nhưng lại mải vẩn vơ suy nghĩ đâu đâu để rồi giờ đây chính nàng lại bị anh làm cho bất ngờ.
- Tắm rửa rồi ra ăn cơm. Anh nấu gần xong rồi.
- Vâng.
Nàng khẽ khàng đáp, rồi đi vào phòng. Bắt gặp chiếc giường lớn quen thuộc, nàng buông người nằm dài ra giường nhắm mắt thư giãn. Nàng thấy mệt mỏi. Liệu có nên tiếp tục công việc hay nộp đơn xin nghỉ rồi trở về nhà? Đó là công việc nàng vẫn luôn ước ao mong chờ khi còn ngồi trên ghế giảng đường, nhưng lúc này đây nàng cảm thấy mình ko còn chút sức lực nào nữa. Đâu rồi con người nhiệt huyết của hai năm trước khi vừa tốt nghiệp đại học?
- Em mệt lắm sao?
Tiếng anh vang lên giữa không gian vắng lặng. Nàng nhẹ gật đầu, mắt vẫn nhắm chặt. Chiếc giường khẽ rung lên cho biết anh vừa ngồi xuống bên cạnh. Nàng cảm nhận được những ngón tay anh đang khẽ vuốt lên mái tóc xõa tung ra của nàng.
- Nếu mệt quá thì thôi đi em ạ!
- Anh biết em mệt vì chuyện gì sao?
- Nếu ko vì cái chương trình đó thì còn chuyện gì nữa? Ngày nào em cũng về khuya, mặt mày bơ phờ. – Anh lo lắng nói, ít ra là do nàng nghĩ thế.
- Anh cũng biết khuya vậy sao còn ở đây? Ko sợ chị ấy lo à?
Dù đang nhắm mắt, dù ko nghe thấy anh nói gì, nàng cũng thừa biết anh đang ngỡ ngàng trước câu hỏi của nàng. Ngỡ ngàng vì từ trước đến giờ, chưa bao giờ nàng hỏi thẳng anh điều này. Chiếc giường bị hẫng đi khi anh đứng lên.
- Em nói đúng. Có lẽ cô ấy đang lo lắng. Đồ ăn anh đã bày sẵn trên bàn, em tắm rửa rồi ra ăn ngay cho nóng. Anh về đây.
Nàng gật gật đầu ra hiệu đã hiểu. Sau đó, nàng nghe thấy tiếng cửa trước đóng sập. Ngôi nhà lại trở về vẻ yên ắng cố hữu.
Nàng xoay mặt vào tường. Một giọt nước mắt lặng lẽ thoát ra từ khóe mắt mệt mỏi của nàng.
=========================================
Nàng yêu anh từ trước cả khi gặp anh thật sự ngoài đời. Anh là người nổi tiếng, người người đều biết anh nên việc nàng biết anh sớm cũng ko phải chuyện gì khác lạ. Điều khác lạ ở chỗ, ngay khi vừa nhìn thấy anh lần đầu trên tivi, nàng đã xác định đây chính là tình yêu cả đời của mình. Vì tin tưởng vào trực giác đó, ngay khi vừa tốt nghiệp đại học nàng đã chọn tờ thư mời về làm việc của đài SBS giữa một xấp thư mời đến từ các công ty PR khác.
Ngày đầu tiên nàng đặt chân lên Seoul cũng là ngày anh tuyên bố đính hôn với một cô diễn viên từng là bạn thân thiết bao năm của anh.
Chương trình đầu tiên nàng phụ trách hậu cần cũng là chương trình phỏng vấn “cặp đôi của năm”.
Nàng đứng phía sau máy quay, lặng lẽ nhìn cô vợ tương lai của anh cười hạnh phúc, thỉnh thoảng quay sang nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến. Còn anh vẫn như thế, nét mặt điềm tĩnh, ko để lộ chút cảm xúc nào. Nàng tê tái bắt mình phải tin rằng anh cũng đang hạnh phúc.
Tin tức về họ tràn ngập khắp các báo đài. Biết mình đang sống trong ảo tưởng và quyết định đến đây vì một lý do hoàn toàn vô lý nhưng nàng vẫn ko thể ngăn được mình. Thời gian đầu, nàng muốn về nhà. Nàng muốn bắt đầu lại bằng cách đầu quân cho một công ty nào đó đang cần PR tại quê nhà. Nhưng nàng lại ko muốn bị người khác chê cười rằng nàng chưa trải qua sóng gió đã chạy trốn. Thế là nàng ở lại lao đầu cật lực vào công việc, và vẫn tiếp tục hy vọng. Nàng vẫn luôn tin rằng giữa nàng và anh sẽ tiến xa hơn mối quan hệ thần tượng bình thường. Một lần nữa, nàng lại tin vào trực giác của mình.
Và cũng một lần nữa, trực giác của nàng hoàn toàn đúng.
Lần đầu tiên tiếp xúc trực tiếp với anh là khi nàng đi theo nhóm quay SBS phỏng vấn Shinhwa cho phóng sự về sự trở lại của một huyền thoại. Là người soạn thảo các câu hỏi cho MC phỏng vấn, nàng còn nhớ hôm đó hầu hết câu hỏi đều tập trung vào… anh (!). Dường như ai cũng nhận ra điều đó, vì đôi lúc Minwoo và Dongwan – hai người thường phụ trách trả lời câu hỏi trong các cuộc phỏng vấn trước đó – lại quay sang nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu. Anh vẫn điềm nhiên trả lời từng câu hỏi một, ko lộ ra chút khó chịu nào. Nàng đứng cạnh người quay phim, mê mải ngắm anh và ước ao người đó sẽ thuộc về mình. Suy nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu cũng là lúc anh nhìn thẳng vào nàng bằng ánh mắt thờ ơ. Thoáng chốc, tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Buổi phỏng vấn kết thúc cũng là lúc nàng bị sếp giũa một trận te tua.
- Cô bị cái quái gì thế? Tôi đã nói gì với cô? Phải trải đều các câu hỏi ra cho cả 6 người nhưng cần nhất phải tập trung vào câu hỏi nhóm. Còn cô vừa làm cái gì??? Bấy lâu nay cô làm việc rất tốt, vì quá tin tưởng nên tôi mới ko duyệt qua trước câu hỏi. Vậy mà cô…
Nàng cúi đầu chịu trận. Nàng biết lỗi hoàn toàn do mình nên nàng cũng chỉ biết im lặng nghe mắng. Có điều… lẽ ra sếp ko nên mắng nàng khi… anh vẫn còn đứng bên kia góc phòng.
- … Dù cô có là fan hay có yêu thầm Eric sshi thì cũng ko nên…
Nàng hoảng hốt ngẩng lên nhìn sang bên kia phòng theo phản xạ. Liệu anh có nghe…
Và nàng thấy anh đang từ từ bước về phía nàng.
- Chào chú Park.
Sếp nàng mỉm cười gật đầu với anh.
- Eric à, về chuyện hôm nay tôi…
- Buổi phỏng vấn hôm nay hay lắm chú. Cháu rất thích mấy câu hỏi đó. – Eric nhẹ nhàng nói.
- Sao…? – Sếp nàng bối rối.
- Cũng đã lâu rồi cháu mới được chú ý đến vậy, cảm giác tuyệt lắm! – Eric cười xòa. – Cháu muốn hỏi chú ai là người đặt câu hỏi để cháu gửi lời cám ơn người đó.
Từ lúc Eric đến nói chuyện với họ, nàng luôn cúi đầu chẳng nói gì. Nghe câu hỏi của anh, nàng mới từ từ ngẩng lên.
- Là cô ấy đó. – Sếp hất đầu về phía nàng.
Eric quay sang mỉm cười với nàng. Nàng như bị thôi miên trước nụ cười sang bừng đó.
- Là cô bé à? Cảm ơn em nhé.
- Thôi tôi đi đây. – Sếp nàng ra hiệu. – Cậu với mấy cậu khác nhớ ở lại ăn nhẹ chút rồi hẵng đi. Còn cô, lo thu dọn sạch sẽ chỗ này và… nhớ đó!
Sếp nàng đanh mặt lại cảnh cáo rồi bỏ đi.
- Chú ấy dữ nhỉ? – Eric bâng quơ nhận xét.
Nàng vẫn tuyệt nhiên ko nói một lời, cúi đầu chào anh rồi dợm bước quay đi.
- Em ko cảm ơn tôi à?
Nàng khựng lại, nhìn anh chờ đợi.
- Tôi vừa cứu em một bàn thua trông thấy đấy. Nếu tôi ko lên tiếng có lẽ chú ấy sẽ mắng em đến tối.
- Vậy tức là anh nói dối? Tức là anh ko thích những câu hỏi của tôi? – Nàng vặn lại.
Đến phiên anh là người bối rối.
- À thì… ko phải vậy… tôi vẫn rất thích những câu hỏi của em nhưng…
- Vậy được rồi. – Nàng tỉnh bơ. – Anh thích những câu hỏi của tôi nên anh mới cám ơn, vậy là anh nói thật với chú Park chứ đâu phải cố tình nói dối để cứu tôi đâu mà tôi phải cám ơn anh?
Nàng thấy anh đứng ngẩn tò te ra đó liền tận dụng cơ hội “đánh bài chuồn”. Nàng khẽ gật đầu chào anh rồi đi lẩn ngay ra cửa. Nàng quyết định ko đi thang máy mà đi nhanh về phía cầu thang bộ chuyên dùng trong trường hợp khẩn cấp. Khi cánh cửa Exit đóng lại cũng là lúc nàng ngồi phịch xuống bậc cầu thang thở gấp.
Có rất nhiều điều để nói khi đứng trước người mình yêu. Nhưng để tạo ấn tượng đặc biệt với người đó thì ko phải dễ.
Và nàng tin rằng anh sẽ ko quên nàng sau hôm nay.
Nàng lại đúng.
========
Nàng gặp anh lần thứ hai khi đến phụ quay gameshow mới của đài SBS. Đã nhìn thấy anh từ xa nhưng nàng vẫn tảng lờ, làm như ko để ý và tập trung vào công việc của mình. Khi đem nước lại cho Shinhwa, nàng cúi thấp đầu chào tất cả sáu người đúng lễ nghi Hàn Quốc. Ngang qua anh, nàng vẫn giữ nét mặt bình thản. Khi nhướng người về phía trước giữa Minwoo và anh để đặt chai nước lên bàn, bất chợt nàng nghe tiếng thì thầm của anh.
- Chào cô bé lí sự.
Vờ như ko nghe thấy, nàng tỉnh bơ đáp lại cái cười làm quen của Minwoo, ko thèm nhìn sang phía anh. Xong xuôi đâu đó, nàng lại bước xuống bục, ung dung đi về vị trí quen thuộc bên cạnh người quay phim của mình. Vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi, nàng bình thản bắt chéo tay theo dõi băng ghi hình. Nàng quyết định nhìn lướt qua anh lần cuối trước khi tập trung toàn bộ sự chú ý vào những người khác. Nàng thấy anh có vẻ băn khoăn, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Chỉ có thế, vì sau đó nàng tuyệt nhiên ko ngó đến anh một lần nào nữa.
Buổi ghi hình kết thúc, nàng phụ giúp các nhân viên hậu cần thu dọn trường quay để chuẩn bị vào phòng phim hoàn tất giai đoạn hậu kỳ. Nàng tập trung cao độ đến nỗi anh đến đứng sau lưng nàng lúc nào ko hay biết.
- Cô bé lí sự.
Nàng giật mình quay phắt lại mở to mắt nhìn anh, hai tay ôm ngực thở dốc.
- Tôi làm em hết hồn à?
- Anh còn hỏi? – Nàng gắt.
- Tôi xin lỗi. – Anh nở nụ cười giảng hòa tuyệt đẹp.
Nàng quay lưng lại với anh, tiếp tục thu dọn mớ dây điện.
- Anh kiếm tôi có chuyện gì sao?
- Tôi chỉ muốn chào em thôi.
- Vâng, chào anh. – Nàng chép miệng.
Tuy tay bận rộn cuộn dây, nàng vẫn để ý thấy anh đứng chần chừ ngay sau lưng.
- Em có vẻ ko ưa tôi?
- Sao anh lại nghĩ thế?
- Em luôn cau có hoặc tảng lờ khi nhìn thấy tôi.
- Chẳng lẽ anh muốn tôi phải bay tới vồ vập lấy anh như một fan cuồng?
- Em đúng là lí sự! Ý tôi ko phải thế nhưng ít ra em cũng nên vui vẻ chào hỏi. Dù sao tôi cũng lớn tuổi hơn em, tôi nghĩ thế. – Anh tặc lưỡi.
- Thì ban nãy tôi đã chào anh rồi đấy thôi. – Nàng nhún vai, quay lưng nhìn thẳng vào mặt anh. – Nếu anh muốn thêm thì… Chào anh…
Nàng kéo dài chữ “anh”, rồi tỉnh bơ ôm cuộn dây điện đem vào kho cất. Khi quay lại đóng cửa kho, nàng lại thấy anh đứng ngay phía sau.
- Anh muốn gì nữa đây?
- Chú Park nói em là fan của tôi. Vậy tại sao trông em chẳng có vẻ gì giống thế?
Nàng khựng người:
- Chú ấy nói như thế với anh thật sao?
- Phải.
Nàng nhăn mặt, nhưng lấy lại vẻ thản nhiên ngay.
- Vậy thì sao? Đâu phải chú ấy nói cái gì cũng đúng..
- Nếu ko đúng sao khi nãy mặt em nhăn lại tỏ vẻ ko bằng lòng? – Anh cắc cớ.
- Tôi nhăn ngó vì chuyện khác, ko được sao? – Nàng bặm môi.
- Nếu em ko nói thật, tôi vẫn cứ xem em là fan của mình, và những biểu hiện từ hôm trước đến giờ sẽ được liệt kê vô hạng mục kỳ lạ.
Nàng ra vẻ tức tối, ngúng nguẩy bỏ đi. Anh gọi với theo:
- Này cô bé fan kỳ lạ, hẹn gặp lại em nhé!
Nàng vẫn vừa bước vừa dậm mạnh chân, nhưng trên môi bí mật nở một nụ cười. Giờ thì anh ko quên em được nữa rồi…
=====
Cứ thế, nàng từng bước thực hiện phương án “tuy xa mà gần”. Nàng kéo anh lại gần bằng cách đẩy anh ra xa. Với bản tính tò mò cộng với một chút háo thắng thường tình của đàn ông, anh nhích lại gần nàng trong vô thức. Những câu chọc ghẹo, đùa giỡn bâng quơ, những lần trò chuyện ngắn ngủi và đầy vẻ bí hiểm do nàng tạo ra đã thu hút anh một cách mạnh mẽ mà chính bản thân anh cũng ko biết.
- Tại sao cô bé là fan của tôi mà lại ghét tôi?
- Anh lằng nhằng quá.
- Anh hỏi thật tình mà.
- Để làm gì? Anh tò mò đến vậy sao?
- Phải. Anh tò mò vô cùng. Vậy nói đi!
- Ko.
- “Dạ ko” chứ.
- Ko.
- Đúng là fan kỳ lạ.
Cũng có những hôm anh và nàng “tình cờ” gặp nhau ngoài phố, dĩ nhiên lúc đó anh đã hóa trang trùm kín khuôn mặt và do chính anh bắt chuyện trước.
- Này cô bé fan kỳ lạ.
- Làm hết hồn. Tôi tưởng Bin Laden vừa gọi chứ.
- Phải hóa trang, ko thì những fan như em sẽ bổ nhào lại phía tôi mất.
- Anh mơ đi!
- Tại sao em cứ luôn dửng dưng như thế nhỉ? Em ko có chút cảm tình nào với tôi sao? Tại sao vậy chứ?
- Anh cứ đứng đó mà tự hỏi tại sao. Tôi đi về đây.
- Này này…
- Anh cũng về nhà đi. Còn đứng đó nói nữa là người ta nhận ngay ra anh đấy. Mắt kính đen đâu?
- Tôi để quên trong xe, quản lý lấy xe đi mất rồi. Thế nên sáng nay mới phải trùm kín để cho em gọi là Bin Laden thế này đây.
- Một ngôi sao như anh mà chỉ có một cái kính thôi ư? Chậc chậc… Cầm lấy cái này rồi về đi!
- Kính của ai đấy?
- Của tôi. Nhưng kính này nam nữ đeo đều được, ko sao đâu mà anh lo.
- Tôi ko lo chuyện đó. Tôi chỉ lo liệu khi đeo kính này rồi tôi có trở nên kỳ lạ như em ko…
- Vậy thì thôi, khỏi đeo. Không cần đeo anh cũng đã rất rất kỳ lạ rồi. Tôi về đây bái bai!
- Đúng là fan kỳ lạ.
Dần dần, nàng trở nên tự nhiên hơn trước mặt anh. Và kế hoạch cũng trôi chảy hơn. Nàng biết anh vẫn luôn ngóng cổ tìm kiếm nàng mỗi khi đến đài SBS. Nàng cũng biết anh đã lén hỏi chú Park về nàng, điều khiến chú Park phải nghiêm khắc nhìn nàng và cảnh cáo “Cháu coi chừng đấy. Họ sắp cưới rồi”. Những lúc như thế, nàng chỉ cười ko nói gì. Có phải nàng kéo anh lại phía mình đâu? Nàng đã cố gắng đẩy anh ra xa rồi đấy chứ, chỉ tại anh cứ tìm cách lại gần nàng thôi. Hoàn toàn ko phải lỗi của nàng.
Hôm nay cũng thế, vừa vào đài chuẩn bị thu hình cho Inkigayo, anh đã biến ngay vào phòng đạo cụ kiếm nàng.
- Sao anh biết tôi ở đây? – Nàng ngạc nhiên.
- Có miệng để làm gì nếu ko biết cách hỏi người khác? Mà em ko thể dịu dàng với tôi hơn được sao?
- Tôi có mắng chửi gì anh hay sao mà bảo tôi ko dịu dàng?
- Em ko biết cách xưng “em” gọi “oppa” sao? Dù sao tôi cũng hơn em mấy tuổi…
- Tôi chỉ gọi oppa khi người đó là bạn trai của tôi. Mà anh thì sắp lấy vợ rồi nên ko thể là bạn trai của tôi được, suy ra tôi ko thể gọi anh là oppa. – Nàng nhún vai.
- Lúc nào em cũng lí sự như thế sao?
- Anh ko thích thì đừng đứng đây nữa, ko tôi lại lí sự bây giờ.
- Khổ nỗi tôi lại thích mới chết chứ… - Anh lầm bầm.
- Anh vừa nói cái gì? – Nàng nhíu mày.
- À ko có gì. Tôi ra chuẩn bị diễn đây.
Nàng nhếch mép nhìn anh ra khỏi phòng. Dĩ nhiên nàng biết anh thích nghe nàng “lí sự” nên mới đi theo tò tò mãi như thế chứ.
======
Sáng thứ hai, chuông đồng hồ réo inh ỏi như thường lệ vào lúc 7.30, báo hiệu một ngày làm việc mới bắt đầu. Đầu nàng đau như búa bổ, cổ họng lại rát buốt. Nàng gần như ko đứng lên nổi. Sau một lúc đắn đo, nang quyết định nhấc điện thoại gọi đến văn phòng xin nghỉ một hôm. Có lẽ cơn mưa đêm qua lúc họ ghi hình gameshow ở công viên nước đã hạ gục nàng.
Lại có tiếng chuông vang lên. Nàng nửa mê nửa tình dụi mắt nhìn đồng hồ. 10 giờ 30 phút sáng. Tiếng chuông vẫn réo vang thúc giục. Nàng nhận ra đó là chuông cửa. Nhíu mày tự hỏi ai lại đến vào giờ này, nàng chầm chậm bước chệch choạng ra cửa. Nàng sống ở Hàn cũng đã được gần một năm, ko người thân, ko bạn bè. Thế nên nghe được tiếng chuông cửa là vô cùng hiếm đối với nàng, trừ những trường hợp đặc biệt như nhận bưu phẩm hay người ta vào nhầm nhà.
Khi cánh cửa mở ra, nàng thấy anh đứng ngay trước mặt, vẻ mặt hiện rõ nét lo lắng.
Ko thể phủ nhận được sự ngạc nhiên tột độ của nàng. Nàng luống cuống, vẻ ngang tàng “lí sự” trước đây đã biến đi đâu mất khi anh đang ngắm nhìn bộ đồ ngủ hình mèo Hello Kitty đang “chụt” vào má gấu Pooh của nàng với ánh mắt thú vị.
- Anh… anh làm gì ở đây?
Anh lắc đầu, tặc lưỡi:
- Em tệ thật! Khách đến nhà mà ko thèm mời vào nữa chứ.
- Mời... mời anh vào.
Nàng ngượng ngập mở rộng cửa. Anh thản nhiên bước vào nhìn ngó xung quanh ngôi nhà nhỏ xíu của nàng.
- Em sống một mình à?
- Vâng.
- Gia đình em vẫn còn ở Việt Nam?
- Phải.
- Dạ phải chứ.
- Vâng.
Anh lắc đầu chịu thua:
- Em bệnh mà vẫn ko hết kỳ lạ. Hay thật!
- Sao anh biết tôi bệnh?
- Sáng vào đài ko thấy gương mặt cau có kèm theo cái miệng lí sự của em, tôi hỏi thì người ta nói em bệnh. Sẵn tiện tôi hỏi luôn địa chỉ để đến thăm. – Anh ngó lơ chỗ khác.
Nàng cười thầm. Anh tưởng nàng ko biết chắc. Địa chỉ nhà nàng chỉ có một là trong hồ sơ nhân viên được cất trong tủ kín ở phòng giám đốc nhân sự, hai là nơi chú Park. Anh muốn biết địa chỉ thì chỉ còn nước lẻn vào lục trong phòng giám đốc hoặc chạy đến nhà chú Park hỏi vì nàng biết hôm nay là ngày nghỉ của ông và ông có thói quen tắt hết nguồn điện thoại trong ngày nghỉ của mình. Dù ứng với trường hợp nào, nàng biết anh đã phải bỏ rất nhiều công sức mới có mặt ở đây.
- Vậy cám ơn anh nha. – Nàng tủm tỉm cười.
Anh sững người. Nàng ngạc nhiên hỏi:
- Gì nữa đây?
- À ko. – Anh lúng túng. – Lần đầu tiên em chịu cười nên tôi hơi bất ngờ.
- Anh thật vớ vẩn.
Nàng chợt thấy chóng mặt, định để mặc anh, vào phòng ngủ tiếp thì anh níu lại:
- Em bệnh thế nào?
- Tôi hơi nhức đầu thôi, ko sao đâu.
- Em đã ăn gì chưa? – Anh quan tâm hỏi.
- Ăn uống gì? Tôi chỉ muốn ngủ thôi, ai ngờ bị anh phá đám…
- Vậy vô ngủ tiếp đi. Tôi nấu chút gì đó cho em ăn, khi nào xong tôi gọi.
Nàng mệt mỏi lắc đầu:
- Nhà chẳng còn gì ăn đâu. Đêm qua về khuya quá nên tôi chưa đi chợ được…
- Để đó tôi đi luôn cho. Em vô ngủ đi!
- Nhưng…
- Ko nhưng nhị gì hết. Đi vô đi!
Anh xua tay đuổi nàng về phòng. Nàng mở cửa rồi chần chừ tựa cửa nhìn ra ngắm anh lăng xăng chạy qua chạy lại chuẩn bị. Ngơ ngẩn mỉm cười, nàng đóng hẳn cửa rồi thả phịch người xuống giường.
Hình như nàng yêu anh thật rồi. Ko còn mơ mộng, ảo tưởng nữa.
Là thật.
Lại có tiếng chuông vang lên. Nàng nửa mê nửa tình dụi mắt nhìn đồng hồ. 10 giờ 30 phút sáng. Tiếng chuông vẫn réo vang thúc giục. Nàng nhận ra đó là chuông cửa. Nhíu mày tự hỏi ai lại đến vào giờ này, nàng chầm chậm bước chệch choạng ra cửa. Nàng sống ở Hàn cũng đã được gần một năm, ko người thân, ko bạn bè. Thế nên nghe được tiếng chuông cửa là vô cùng hiếm đối với nàng, trừ những trường hợp đặc biệt như nhận bưu phẩm hay người ta vào nhầm nhà.
Khi cánh cửa mở ra, nàng thấy anh đứng ngay trước mặt, vẻ mặt hiện rõ nét lo lắng.
Ko thể phủ nhận được sự ngạc nhiên tột độ của nàng. Nàng luống cuống, vẻ ngang tàng “lí sự” trước đây đã biến đi đâu mất khi anh đang ngắm nhìn bộ đồ ngủ hình mèo Hello Kitty đang “chụt” vào má gấu Pooh của nàng với ánh mắt thú vị.
- Anh… anh làm gì ở đây?
Anh lắc đầu, tặc lưỡi:
- Em tệ thật! Khách đến nhà mà ko thèm mời vào nữa chứ.
- Mời... mời anh vào.
Nàng ngượng ngập mở rộng cửa. Anh thản nhiên bước vào nhìn ngó xung quanh ngôi nhà nhỏ xíu của nàng.
- Em sống một mình à?
- Vâng.
- Gia đình em vẫn còn ở Việt Nam?
- Phải.
- Dạ phải chứ.
- Vâng.
Anh lắc đầu chịu thua:
- Em bệnh mà vẫn ko hết kỳ lạ. Hay thật!
- Sao anh biết tôi bệnh?
- Sáng vào đài ko thấy gương mặt cau có kèm theo cái miệng lí sự của em, tôi hỏi thì người ta nói em bệnh. Sẵn tiện tôi hỏi luôn địa chỉ để đến thăm. – Anh ngó lơ chỗ khác.
Nàng cười thầm. Anh tưởng nàng ko biết chắc. Địa chỉ nhà nàng chỉ có một là trong hồ sơ nhân viên được cất trong tủ kín ở phòng giám đốc nhân sự, hai là nơi chú Park. Anh muốn biết địa chỉ thì chỉ còn nước lẻn vào lục trong phòng giám đốc hoặc chạy đến nhà chú Park hỏi vì nàng biết hôm nay là ngày nghỉ của ông và ông có thói quen tắt hết nguồn điện thoại trong ngày nghỉ của mình. Dù ứng với trường hợp nào, nàng biết anh đã phải bỏ rất nhiều công sức mới có mặt ở đây.
- Vậy cám ơn anh nha. – Nàng tủm tỉm cười.
Anh sững người. Nàng ngạc nhiên hỏi:
- Gì nữa đây?
- À ko. – Anh lúng túng. – Lần đầu tiên em chịu cười nên tôi hơi bất ngờ.
- Anh thật vớ vẩn.
Nàng chợt thấy chóng mặt, định để mặc anh, vào phòng ngủ tiếp thì anh níu lại:
- Em bệnh thế nào?
- Tôi hơi nhức đầu thôi, ko sao đâu.
- Em đã ăn gì chưa? – Anh quan tâm hỏi.
- Ăn uống gì? Tôi chỉ muốn ngủ thôi, ai ngờ bị anh phá đám…
- Vậy vô ngủ tiếp đi. Tôi nấu chút gì đó cho em ăn, khi nào xong tôi gọi.
Nàng mệt mỏi lắc đầu:
- Nhà chẳng còn gì ăn đâu. Đêm qua về khuya quá nên tôi chưa đi chợ được…
- Để đó tôi đi luôn cho. Em vô ngủ đi!
- Nhưng…
- Ko nhưng nhị gì hết. Đi vô đi!
Anh xua tay đuổi nàng về phòng. Nàng mở cửa rồi chần chừ tựa cửa nhìn ra ngắm anh lăng xăng chạy qua chạy lại chuẩn bị. Ngơ ngẩn mỉm cười, nàng đóng hẳn cửa rồi thả phịch người xuống giường.
Hình như nàng yêu anh thật rồi. Ko còn mơ mộng, ảo tưởng nữa.
Là thật.
====
Hôm đó anh ở lại chờ nàng ăn hết chén cháo rồi mới về. Trước khi đi còn cẩn thận chia phần cháo để trong tủ lạnh dán giấy dặn dò lại. Nàng phì cười khi mở tủ lạnh ra xem. Anh cứ làm như nàng là con nít ko bằng.
Từ sau hôm đó, nàng quyết định đẩy “kế hoạch” nhanh lên một bậc. Nàng ko lảng xa anh nữa, cũng ko lạnh lùng dửng dưng nữa. Nàng đối xử với anh thân thiết chân tình như một người bạn, và cũng quyết định xưng “em” thay cho tiếng “tôi” lạnh lẽo. Có lẽ chính bản thân anh cũng ko biết, nhưng nàng để ý thấy lần đầu tiên nàng xưng “em” và mỉm cười, nét mặt anh tươi rói. Tiến độ có vẻ nhanh hơn nàng dự đoán. Cả hai người từ vô tình cho đến hữu ý, cứ những khi rảnh rỗi lại đi ăn cùng nhau. Và như nàng để ý, tuyệt nhiên anh ko nhắc đến cô vợ sắp cưới đến một lần.
Hai tháng sau, nàng quyết định thực hiện bước thứ ba.
Nàng lại lao đầu vào công việc, và vin vào cớ đó để gây sự với anh. Nàng nhận biên tập cho một gameshow vừa mới nổi của đài SBS thay cho một đồng nghiệp vừa nộp đơn xin nghỉ. Nàng lo làm đến nỗi quên cả ăn và ngày càng ốm. Cả anh cũng nhận ra điều đó nên cứ ít ngày anh lại đến những lúc nàng đi vắng để nấu nướng hộ nàng. Mối quan hệ giữa họ hiện giờ, theo nàng nghĩ, đang đứng ngay vạch ngăn cách giữa “tình bạn” và “tình yêu”. Nàng nhân danh tình bạn đưa chìa khóa cho anh với lý do “phòng những lúc khẩn cấp”, còn anh cũng nhân danh tình bạn tự động đến nhà nàng nhiều hơn để “giúp đỡ cô bé fan kỳ lạ sống một mình”.
Nàng trở về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi ở đài truyền hình. Trước khi kịp tra chìa khóa vào ổ, nàng đã nghe thấy tiếng xào nấu trong nhà. Sau một lúc nhíu mày suy nghĩ, vầng trán nàng giãn ra. Có lẽ là anh. Nàng lấy vẻ thản nhiên, mở cửa bước vào.
Qủa nhiên, phía sau quầy bar, anh đang bận rộn nấu nướng với nét mặt nghiêm túc của những lúc tập trung hết tinh thần vào một công việc nào đó. Nàng nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát với nụ cười trên môi. Anh luôn như thế, mỗi khi tập trung làm một việc gì, anh chẳng bao giờ để ý đến những thứ khác diễn ra xung quanh nữa.
- Em về rồi đấy à?
Nàng giật mình, bừng tỉnh. Thật xấu hổ, nàng định lén quan sát anh một chút rồi đột ngột xuất hiện sau lưng khiến anh bất ngờ chơi nhưng lại mải vẩn vơ suy nghĩ đâu đâu để rồi giờ đây chính nàng lại bị anh làm cho bất ngờ.
- Tắm rửa rồi ra ăn cơm. Anh nấu gần xong rồi.
- Vâng.
Nàng khẽ khàng đáp, rồi đi vào phòng. Bắt gặp chiếc giường lớn quen thuộc, nàng buông người nằm dài ra giường nhắm mắt thư giãn. Nàng thấy mệt mỏi. Liệu có nên tiếp tục công việc hay nộp đơn xin nghỉ rồi trở về nhà? Đó là công việc nàng vẫn luôn ước ao mong chờ khi còn ngồi trên ghế giảng đường, nhưng lúc này đây nàng cảm thấy mình ko còn chút sức lực nào nữa. Đâu rồi con người nhiệt huyết của hai năm trước khi vừa tốt nghiệp đại học?
- Em mệt lắm sao?
Tiếng anh vang lên giữa không gian vắng lặng. Nàng nhẹ gật đầu, mắt vẫn nhắm chặt. Chiếc giường khẽ rung lên cho biết anh vừa ngồi xuống bên cạnh. Nàng cảm nhận được những ngón tay anh đang khẽ vuốt lên mái tóc xõa tung ra của nàng.
- Nếu mệt quá thì thôi đi em ạ!
- Anh biết em mệt vì chuyện gì sao?
- Nếu ko vì cái chương trình đó thì còn chuyện gì nữa? Ngày nào em cũng về khuya, mặt mày bơ phờ. – Anh lo lắng nói, ít ra là do nàng nghĩ thế.
- Anh cũng biết khuya vậy sao còn ở đây? Ko sợ chị ấy lo à?
Dù đang nhắm mắt, dù ko nghe thấy anh nói gì, nàng cũng thừa biết anh đang ngỡ ngàng trước câu hỏi của nàng. Ngỡ ngàng vì từ trước đến giờ, chưa bao giờ nàng hỏi thẳng anh điều này. Chiếc giường bị hẫng đi khi anh đứng lên.
- Em nói đúng. Có lẽ cô ấy đang lo lắng. Đồ ăn anh đã bày sẵn trên bàn, em tắm rửa rồi ra ăn ngay cho nóng. Anh về đây.
Nàng gật gật đầu ra hiệu đã hiểu. Sau đó, nàng nghe thấy tiếng cửa trước đóng sập. Ngôi nhà lại trở về vẻ yên ắng cố hữu.
Nàng xoay mặt vào tường. Một giọt nước mắt lặng lẽ thoát ra từ khóe mắt mệt mỏi của nàng.
Và giọt nước mắt thoát ra vì nàng biết anh vẫn chưa đi.
Nàng nấc lên, nức nở. Qủa nhiên, anh ào đến bên cạnh nàng như một cơn lốc xoáy. Anh đỡ nàng lên rồi ôm chặt nàng vào lòng.
- Nín đi! Có chuyện gì nói anh nghe!
Nàng vẫn khóc nấc lên. Nàng càng nức nở anh càng cuống.
- Đừng khóc! Đừng khóc mà… Thật ra là chuyện gì?
- Em ko chịu nổi nữa. – Nàng nghẹn ngào. – Em ko chịu nổi tình trạng bây giờ nữa anh hiểu ko?
Có vẻ như anh hiểu nàng muốn nói điều gì. Anh im lặng, nàng cảm nhận được dường như anh đang hôn lên tóc nàng.
- Vì em cứ đi với anh nên giờ người trong đài cứ nhìn rồi chỉ trỏ vào em… họ nói em đi giành chồng người khác…
Giọng anh đanh lại:
- Ai dám nói em như thế?
- Nhiều người lắm. Nhưng đúng là thế mà…
- Đúng cái gì chứ? Em có làm gì đâu? Từ đầu đến cuối là do anh chủ động đi theo em… Hơn nữa chúng ta đã làm gì quá đáng đâu?
- Nhưng nếu ngay từ đầu em dứt khoát hơn. Nếu ngay từ đầu em ko lờ qua sự thật anh đã đính hôn rồi thì…
Anh cắt ngang lời nàng, xiết nàng chặt hơn:
- Anh yêu em. Em chỉ cần biết như thế… Và chúng ta chưa làm gì vượt qua rào cản cả. Em ko làm gì sai hết.
- Nhưng còn chị ấy… - Nàng nghẹn lời.
- Anh sẽ thú nhận hết với cô ấy, anh chấp nhận cô ấy vì lúc đó thật sự anh ko hiểu nổi chính mình nữa. Từ đầu đến cuối anh hoàn toàn ko có cảm giác với cô ấy. Sau này gặp em rồi anh mới hiểu mình chỉ yêu em thôi. Cô ấy có nói anh là tên đểu cũng được. Chỉ cần em ở bên cạnh anh. Em có yêu anh ko?
Nàng khóc to hơn nữa:
- Có… em yêu anh…
Và trong tất cả những điều nàng vừa nói, câu này là thật nhất.
=====
Họ trải qua những tháng ngày vui vẻ hạnh phúc nhất đời. Càng ở bên anh, nàng càng tin trực giác trước đây của mình hoàn toàn đúng. Đây là người đàn ông của nàng. Anh là tất cả của đời nàng. Sự chân thành của Eric đôi lúc khiến nàng cảm động đến phát khóc lên được. Và nàng sẽ làm mọi cách bảo vệ anh. Một khi anh biết những việc nàng đã làm, có lẽ anh sẽ… Nhưng nàng chưa muốn quan tâm đến điều này.
Việc nàng cần làm bây giờ là phải đến gặp cô ấy.
Cô ấy ngồi ở một góc khuất trong quán cà phê quen thuộc họ thường gặp gỡ nhau. Váy áo đắt tiền, trang sức giày dép hợp thời trang, mái tóc dài được chăm sóc cẩn thận xõa tung và một cặp kính đen hàng hiệu cài ngay trên tóc. Trông cô đẹp một cách hoàn hảo với thân hình của một siêu mẫu. Nhìn cô ấy từ xa, nàng lén đưa mắt ngó mình trong gương rồi chợt hổ thẹn. Anh yêu được nàng quả là một điều kỳ diệu.
- Cô đến rồi à?
Cô ấy nhếch mép, lạnh lùng. Nàng gật đầu chào, rồi lẳng lặng kéo ghế ngồi xuống. Người phục vụ đưa cho nàng cuốn thực đơn nước uống. Mải lật qua vài trang, nàng ko để ý đến ánh mắt soi mói của người đối diện vào tay mình.
- Kim cương cơ đấy. Coi bộ chồng chưa cưới của tôi yêu thương cô quá nhỉ?
Nàng lấy vẻ bình thản, chỉ đại vào một loại nước uống nào đó cho người phục vụ ghi xuống rồi đặt tay xuống đùi.
- Phải. Anh ấy rất thương tôi. Và cũng cám ơn cô. Nhờ cô mà chúng tôi mới đến được với nhau.
Cô gái – vị hôn thê chính thức của anh – nhếch mép:
- Để coi được bao lâu. Nhưng sao cũng được, tôi tính bước thứ tư sẽ được thực hiện lúc…
Nàng cắt ngang:
- Tôi đến đây để nói với cô là tôi muốn cắt hợp đồng.
- Cái gì? – Cô gái nhíu mày. – Cô nói cái quái gì thế?
- Tôi ko muốn làm điều này nữa. Tôi ko muốn gây tổn hại cho Eric.
- Chà… thắm thiết nhỉ? – Cô gái tặc lưỡi. – Tôi vẫn biết cô thương anh ta, nhưng ko ngờ lại si mê đến mức này.
- Tôi yêu anh ấy. – Nàng nhìn thẳng mặt cô ta, dõng dạc nói.
- Vậy thì sao? Cô đã nhận tiền của tôi, đã ký hợp đồng thì phải làm cho trót chứ.
- Cái hợp đồng đó tôi đã xé nát từ khi Eric ngỏ lời yêu tôi rồi. Còn tiền của cô ư? Tôi đã chuyển toàn bộ vào tài khoản đứng tên anh ấy, coi như bù đắp những gì cô đã gây ra cho anh ấy. Mà đó có thật là tiền của cô ko nhỉ? Suy cho cùng ngay từ đầu cô đã luôn đào mỏ anh ấy rồi…
Nàng ko nói được hết câu vì chợt thấy đau đau một bên má. Cô ta vừa tát nàng.
- Im đi! Cô nghĩ cô có tư cách nói tôi à? Dù cô có chuyển tiền đi đâu, nếu anh ta biết cô đã nhận tiền để quyến rũ anh ta, liệu anh ta có tha thứ cho cô ko?
- Đó là chuyện của tôi. – Nàng lạnh lùng đứng lên. – Tự tôi sẽ biết cách giải thích với anh ấy. Còn cô, chấm dứt ngay trước khi quá muộn! Cô muốn dựa hơi anh ấy thì được rồi đó, từ bạn gái cho đến vị hôn thê, chừng đó danh phận cũng đủ để sự nghiệp của cô có chút khởi sắc rồi. Tranh thủ đi trước khi hôn ước giữa hai người bị hủy bỏ và cũng cảm ơn vì đã bày kế giúp tôi chinh phục anh ấy nhanh hơn.
Mặc kệ cô gái ngồi chết trân, nàng mở cửa bước ra ngoài. Nàng hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra. Không khí quả thật rất trong lành. Nàng có cảm giác như mình vừa bước ra khỏi vũng bùn... Nàng lôi điện thoại ra bấm phím “1” mà từ lâu nàng đã cài số anh vào đó để gọi nhanh.
- Em à?
Thoáng chốc lòng nàng ấm hẳn lên.
- Vâng. Anh đang làm gì đó?
- À đang làm chút chuyện trong phòng thu. Em đang ở đâu vậy?
- Em vừa gặp bạn xong, tính gọi nói chuyện với anh một lúc nhưng nếu anh bận thì thôi vậy…
- Có gấp lắm ko em?
- Ko có gì đâu, anh cứ làm việc đi! Lúc nào rảnh nói cũng được. – Nàng cười.
- Vậy đi, tối mai anh rảnh, mình đi chơi nhé? Mấy hôm nay anh bận tối mặt nên chưa được nhìn thấy em nữa, chỉ toàn nghe giọng thôi…
- Thế cũng được ạ. – Nàng nhỏ nhẹ. – Em gác máy đây. Tạm biệt anh.
- Tạm biệt. Anh nhớ em nhiều lắm… - Anh thì thầm trước khi gác máy
Nàng nghẹn ngào. Nàng cũng nhớ anh vô cùng. Hai hôm ko gặp mà nàng tưởng như hàng thế kỷ. Ngày mai nàng sẽ kể thật với anh tất cả mọi chuyện, từ lúc nàng thất vọng thế nào khi nhìn thấy anh và vị hôn thê bên nhau trong trường quay, đến nỗi cô gái ấy nhìn thấy được và đã đến gặp nàng để thỏa thuận. Hóa ra từ đầu đến cuối cô ta ko hề yêu anh mà chỉ lợi dụng danh tiếng và địa vị gia đình để làm đà tiến thân. Tuy nhiên có lẽ vì tài năng ko có nên cô ta cứ mãi bình bình như thế. Do gia đình thúc giục nên sau cùng anh đồng ý đính hôn với cô ta trong lúc tâm trạng trống rỗng. Một mặt cô ta thật sự muốn trở thành vợ anh để sau này đốc thúc anh sang Mỹ thừa hưởng gia sản khổng lồ. Mặt khác cô ta lại muốn tạo dựng tiếng tăm ở đây. Cuối cùng, tiếng tăm lớn hơn cả mớ gia sản kia, cô ta đánh hơi thấy cơ hội khi nhìn thấy nàng thẫn thờ ngắm anh. Điều kiện cô ta đưa ra là nàng phải quyến rũ được anh, phải làm sao cho anh phản bội cô ta và cung cấp bằng chứng cũng như làm nhân chứng trước báo giới sau này cho cô ta. Cô ta muốn từ đây về sau mỗi khi nhìn thấy cô ta, người ta sẽ nhớ đến cô ta như một cô gái tội nghiệp bị chồng chưa cưới bỏ rơi. Một vai diễn hay thì người ta sẽ chỉ nhớ đến trong một giai đoạn nhất định. Nhưng một người phụ nữ bất hạnh trong tình cảm sẽ dễ nhận được sự cảm thông và được nhớ đến lâu hơn, từ đó mở ra nhiều cơ hội trong sự nghiệp diễn xuất hơn vì người ta sẽ tò mò muốn biết cô ta vươn lên làm lại cuộc đời bằng cách nào. Đó chính là suy nghĩ của cô ta.
Đánh trúng vào tình cảm yếu đuối của nàng cùng món nợ của cha nàng ở quê nhà, cô ta đã thành công trong việc lôi kéo nàng tham gia âm mưu của mình với số tiền 30 triệu won và một lời hứa “sẽ ko xen vào chuyện tình cảm của hai người. Cô muốn có anh ta thì cứ việc lấy”. Và nàng cho rằng đó là cái gật đầu ngu ngốc nhất trong cuộc đời mình. Bằng những bước đi cô ta vạch ra sẵn, nàng dần chinh phục được anh và khiến anh yêu nàng say đắm. Nhưng cô ta ko hề nghĩ đến việc chính bản thân nàng cũng bị anh chinh phục hoàn toàn, để rồi cảm thấy tội lỗi vì đã lừa dối anh. Cô ta ko hề nghĩ rằng giờ đây nàng ko đủ sức dứt mình ra khỏi anh nữa.
Dù có thế nào, ngày mai nàng cũng sẽ nói thật với anh.
=====
Nàng bước vào trụ sở nhà đài, tâm trạng phơi phới. Chiều nay nàng sẽ được gặp anh. Cả tối qua nàng nhớ anh đến cồn cào trong lòng. Nửa muốn gặp anh, nửa lại hồi hộp ko biết phản ứng của anh sẽ ra sao khi nghe nàng nói… Nhưng sao cũng được, chỉ cần nàng ko hổ thẹn với bản thân, thế là đủ.
Giờ nàng mới để ý đến ánh mắt mọi người xung quanh. Họ nhìn nàng lạ lắm. Soi mói, xét nét. Vài ba nhóm còn xầm xì chỉ trỏ về phía nàng.
- Hồ ly tinh!
Một cô gái đi ngang qua nàng lầm bầm đủ để mình nàng nghe thấy. Nàng điếng người. Chẳng lẽ những gì nàng bịa ra trước đó với anh giờ đã thành sự thật? Nhưng… bằng cách nào…
Như để trả lời cho câu hỏi của nàng, một đám phóng viên ào tới cùng vô số micro chĩa vào nàng và máy ảnh chớp liên hồi.
- Thưa cô, cô xyz tố cáo cô giựt chồng sắp cưới của cô ấy, có đúng như vậy ko?
- Xin cô cho biết cảm tưởng về bài báo sáng nay cùng những lời phát biểu của cô xyz.
- Cô đã xem qua tin tức chưa? Co có cảm nghĩ gì khi nhìn thấy cô xyz khóc vì mình?
- ………………………………………..
Nàng choáng váng, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một bàn tay nắm tay nàng lôi mạnh đi. Nàng thấy mình bị quăng vào xe, cửa xe đóng sập rồi vụt đi. Nàng cố gắng định thần, nhìn cho rõ hai người đang ngồi phía trên. Người đang lái xe là tài xế của anh, bên cạnh là quản lý.
- Chúng tôi sẽ đưa cô đến chỗ cậu ấy an toàn, cô yên tâm!
Nàng thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra anh đã đưa họ đến “cứu” nàng. Nàng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
- Thật ra có chuyện gì vậy? – Nàng hỏi.anh quản lý.
Anh ta ko đáp, mà chuyền tờ báo còn thơm mùi mực in xuống chỗ nàng.
“Nữ diễn viên XYZ công khai thừa nhận chồng sắp cưới đã phản bội cô”
Nàng hốt hoảng, lật nhanh mấy trang báo. Đọc lướt qua một lúc, nàng phẫn nộ nhận ra trong bài báo đó toàn lời dối trá. Cô ta đã ra tay. Thậm chí cô ta còn cung cấp những tấm hình anh chụp cùng nàng để đăng lên minh họa cho bài viết. Cô ta nói anh theo đuổi cô ta, trong thời gian yêu nhau vẫn tiếp tục lén đi lại với những cô gái khác; cô ta cứ nghĩ bắt anh đính hôn sẽ chấp dứt được tình trạng này nhưng anh ngày càng quá đáng hơn. Đọc đến đó, nàng tức giận xé toang tờ báo. Quản lý của anh im lặng ko nói gì. Chiếc xe đỗ xịch trước cửa sau nhà anh. Nàng đưa mắt dò hỏi, hiểu ý, anh quản lý nói:
- Phía trước nhà đều có phóng viên. Sẽ an toàn hơn nếu những ngày này cô cậu ở yên trong nhà, tạm ngưng xuất hiện trước đám đông. Chúng tôi đã bố trí vệ sĩ canh gác quanh nhà ko cho phóng viên đột nhập vào.
Nàng lặng lẽ gật đầu ngỏ ý cảm ơn, rồi bước nhanh vào nhà. Anh đón nàng ngay tận cửa, giang tay ôm chặt lấy nàng.
- Em xin lỗi… - Nàng thì thầm.
- Khờ quá, em đâu có lỗi gì. – Anh vuốt tóc nàng. – Anh đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra mà.
- Em…
- Ko sao đâu. Sẽ qua mau thôi… - Anh thủ thỉ vào tai nàng.
- Tôi cũng hy vọng thế lắm. – Anh quản lý đi sau nàng lên tiếng. – Nhưng mấy cái hợp đồng phim đó…
Nàng thấy anh nghiêm mặt ra hiệu, ko cho anh ta nói tiếp. Nàng hỏi dồn:
- Mấy cái hợp đồng phim gì? Như thế nào? Anh giấu em chuyện gì phải ko?
- Ko có gì đâu mà, em yên…
- Làm sao em yên tâm được chứ? Nói em biết đi… Hợp đồng phim gì??
Anh nhìn nàng một lúc lâu, rồi thở dài:
- Phản ứng khán giả ko tốt lắm, họ đòi cắt toàn bộ hợp đồng quay phim của anh…
- Và? – Nàng cố gắng hy vọng.
- Nhà đài đã đồng ý. – Anh nói nhẹ nhàng.
Nàng ngồi phịch xuống sàn. Nước mắt rơi lã chã. Gì chứ về thủ đoạn thì nàng ko thể bằng cô ta. Cô ta có tài vận động người khác phản ứng để gây bất lợi cho những ai cô ta thù ghét. Nàng đã hại anh rồi…
- Sao lại khóc? Có phải lỗi của em đâu? – Anh cuống lên. – Anh còn thấy có lỗi vì đã lôi em vào chuyện này…
- Ko… là lỗi của em… là lỗi tại em…
Nàng khóc ngất trên vai anh.
Nàng tỉnh dậy lúc nửa đêm. Mải khóc, nàng ngủ quên lúc nào ko hay. Có lẽ anh đã đặt nàng lên giường rồi ngủ quên bên cạnh luôn. Nàng lặng ngắm gương mặt anh ngủ say vô tư như một đứa trẻ. Người đàn ông này, người đàn ông nàng yêu… đã từng có một sự nghiệp tốt đẹp đáng để người người ngưỡng mộ. Một trong những lý do khiến nàng yêu anh trong ảo tưởng ngay từ trước khi gặp chính là vì con người bản lĩnh một tay tạo dựng sự nghiệp cho bản thân, ko ỷ lại vào gia đình. Nàng ko thể đánh đổ cuộc đời anh được. Nàng phải làm gì đó cho người mình yêu.
Nàng ngắm anh lần nữa rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi. Nàng sẽ nhớ lắm đôi môi nồng nồng mùi thuốc lá này… Đặt lá thư giải thích tất cả mọi chuyện trên bàn, thật nhẹ nhàng, nàng bước xuống giường rồi đi ra ngoài. Toàn bộ đèn đã được tắt hết, bóng tối tràn ngập khắp ngôi nhà. Nàng khoác lại chiếc áo khoác rồi mở cửa. Một cận vệ chặn nàng lại, nàng lắc đầu chỉ tay ra hiệu về phía trước. Anh ta chần chừ một lúc rồi để nàng đi. Cũng chẳng sao, nhiệm vụ của anh ta chỉ là canh chừng ko cho ai vào nhà chứ đâu có cấm người trong nhà đi ra ngoài.
Nàng trùm khăn che kín khuôn mặt rồi đi bộ về nhà. Phóng viên đã rút hết. Có lẽ họ nhận được tin báo nàng đến nhà anh ở nên toàn bộ đã sang hết bên đó. Càng tốt. Ko cản trở công việc của nàng. Nàng lên phòng, lôi hết toàn bộ thùng giấy đựng hồ sơ cá nhân ra lục lọi. Tìm được thứ cần tìm, nàng mỉm cười bỏ vào túi áo rồi mở tủ lôi túi du lịch ra bỏ một ít quần áo cùng đồ dùng cá nhân vào. Đâu đó xong xuôi, nàng ra ngoài khép cửa lại.
Nàng lại đi bộ sang đài truyền hình SBS. Nàng bỏ thứ vừa tìm được vào một phong bì, bên ngoài tô thật đậm chữ “CHỨNG CỨ” rồi đặt vào hòm thư cá nhân của chú Park ngay bên hông đài truyền hình.
Sau khi đã hoàn tất những gì cần làm, nàng bước ra ngoài, hít thở không khí trời đêm một lần nữa, rồi bước đi.
Từ đây sẽ ko ai nhìn thấy nàng nữa.
Giờ nàng mới để ý đến ánh mắt mọi người xung quanh. Họ nhìn nàng lạ lắm. Soi mói, xét nét. Vài ba nhóm còn xầm xì chỉ trỏ về phía nàng.
- Hồ ly tinh!
Một cô gái đi ngang qua nàng lầm bầm đủ để mình nàng nghe thấy. Nàng điếng người. Chẳng lẽ những gì nàng bịa ra trước đó với anh giờ đã thành sự thật? Nhưng… bằng cách nào…
Như để trả lời cho câu hỏi của nàng, một đám phóng viên ào tới cùng vô số micro chĩa vào nàng và máy ảnh chớp liên hồi.
- Thưa cô, cô xyz tố cáo cô giựt chồng sắp cưới của cô ấy, có đúng như vậy ko?
- Xin cô cho biết cảm tưởng về bài báo sáng nay cùng những lời phát biểu của cô xyz.
- Cô đã xem qua tin tức chưa? Co có cảm nghĩ gì khi nhìn thấy cô xyz khóc vì mình?
- ………………………………………..
Nàng choáng váng, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì một bàn tay nắm tay nàng lôi mạnh đi. Nàng thấy mình bị quăng vào xe, cửa xe đóng sập rồi vụt đi. Nàng cố gắng định thần, nhìn cho rõ hai người đang ngồi phía trên. Người đang lái xe là tài xế của anh, bên cạnh là quản lý.
- Chúng tôi sẽ đưa cô đến chỗ cậu ấy an toàn, cô yên tâm!
Nàng thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra anh đã đưa họ đến “cứu” nàng. Nàng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
- Thật ra có chuyện gì vậy? – Nàng hỏi.anh quản lý.
Anh ta ko đáp, mà chuyền tờ báo còn thơm mùi mực in xuống chỗ nàng.
“Nữ diễn viên XYZ công khai thừa nhận chồng sắp cưới đã phản bội cô”
Nàng hốt hoảng, lật nhanh mấy trang báo. Đọc lướt qua một lúc, nàng phẫn nộ nhận ra trong bài báo đó toàn lời dối trá. Cô ta đã ra tay. Thậm chí cô ta còn cung cấp những tấm hình anh chụp cùng nàng để đăng lên minh họa cho bài viết. Cô ta nói anh theo đuổi cô ta, trong thời gian yêu nhau vẫn tiếp tục lén đi lại với những cô gái khác; cô ta cứ nghĩ bắt anh đính hôn sẽ chấp dứt được tình trạng này nhưng anh ngày càng quá đáng hơn. Đọc đến đó, nàng tức giận xé toang tờ báo. Quản lý của anh im lặng ko nói gì. Chiếc xe đỗ xịch trước cửa sau nhà anh. Nàng đưa mắt dò hỏi, hiểu ý, anh quản lý nói:
- Phía trước nhà đều có phóng viên. Sẽ an toàn hơn nếu những ngày này cô cậu ở yên trong nhà, tạm ngưng xuất hiện trước đám đông. Chúng tôi đã bố trí vệ sĩ canh gác quanh nhà ko cho phóng viên đột nhập vào.
Nàng lặng lẽ gật đầu ngỏ ý cảm ơn, rồi bước nhanh vào nhà. Anh đón nàng ngay tận cửa, giang tay ôm chặt lấy nàng.
- Em xin lỗi… - Nàng thì thầm.
- Khờ quá, em đâu có lỗi gì. – Anh vuốt tóc nàng. – Anh đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra mà.
- Em…
- Ko sao đâu. Sẽ qua mau thôi… - Anh thủ thỉ vào tai nàng.
- Tôi cũng hy vọng thế lắm. – Anh quản lý đi sau nàng lên tiếng. – Nhưng mấy cái hợp đồng phim đó…
Nàng thấy anh nghiêm mặt ra hiệu, ko cho anh ta nói tiếp. Nàng hỏi dồn:
- Mấy cái hợp đồng phim gì? Như thế nào? Anh giấu em chuyện gì phải ko?
- Ko có gì đâu mà, em yên…
- Làm sao em yên tâm được chứ? Nói em biết đi… Hợp đồng phim gì??
Anh nhìn nàng một lúc lâu, rồi thở dài:
- Phản ứng khán giả ko tốt lắm, họ đòi cắt toàn bộ hợp đồng quay phim của anh…
- Và? – Nàng cố gắng hy vọng.
- Nhà đài đã đồng ý. – Anh nói nhẹ nhàng.
Nàng ngồi phịch xuống sàn. Nước mắt rơi lã chã. Gì chứ về thủ đoạn thì nàng ko thể bằng cô ta. Cô ta có tài vận động người khác phản ứng để gây bất lợi cho những ai cô ta thù ghét. Nàng đã hại anh rồi…
- Sao lại khóc? Có phải lỗi của em đâu? – Anh cuống lên. – Anh còn thấy có lỗi vì đã lôi em vào chuyện này…
- Ko… là lỗi của em… là lỗi tại em…
Nàng khóc ngất trên vai anh.
Nàng tỉnh dậy lúc nửa đêm. Mải khóc, nàng ngủ quên lúc nào ko hay. Có lẽ anh đã đặt nàng lên giường rồi ngủ quên bên cạnh luôn. Nàng lặng ngắm gương mặt anh ngủ say vô tư như một đứa trẻ. Người đàn ông này, người đàn ông nàng yêu… đã từng có một sự nghiệp tốt đẹp đáng để người người ngưỡng mộ. Một trong những lý do khiến nàng yêu anh trong ảo tưởng ngay từ trước khi gặp chính là vì con người bản lĩnh một tay tạo dựng sự nghiệp cho bản thân, ko ỷ lại vào gia đình. Nàng ko thể đánh đổ cuộc đời anh được. Nàng phải làm gì đó cho người mình yêu.
Nàng ngắm anh lần nữa rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi. Nàng sẽ nhớ lắm đôi môi nồng nồng mùi thuốc lá này… Đặt lá thư giải thích tất cả mọi chuyện trên bàn, thật nhẹ nhàng, nàng bước xuống giường rồi đi ra ngoài. Toàn bộ đèn đã được tắt hết, bóng tối tràn ngập khắp ngôi nhà. Nàng khoác lại chiếc áo khoác rồi mở cửa. Một cận vệ chặn nàng lại, nàng lắc đầu chỉ tay ra hiệu về phía trước. Anh ta chần chừ một lúc rồi để nàng đi. Cũng chẳng sao, nhiệm vụ của anh ta chỉ là canh chừng ko cho ai vào nhà chứ đâu có cấm người trong nhà đi ra ngoài.
Nàng trùm khăn che kín khuôn mặt rồi đi bộ về nhà. Phóng viên đã rút hết. Có lẽ họ nhận được tin báo nàng đến nhà anh ở nên toàn bộ đã sang hết bên đó. Càng tốt. Ko cản trở công việc của nàng. Nàng lên phòng, lôi hết toàn bộ thùng giấy đựng hồ sơ cá nhân ra lục lọi. Tìm được thứ cần tìm, nàng mỉm cười bỏ vào túi áo rồi mở tủ lôi túi du lịch ra bỏ một ít quần áo cùng đồ dùng cá nhân vào. Đâu đó xong xuôi, nàng ra ngoài khép cửa lại.
Nàng lại đi bộ sang đài truyền hình SBS. Nàng bỏ thứ vừa tìm được vào một phong bì, bên ngoài tô thật đậm chữ “CHỨNG CỨ” rồi đặt vào hòm thư cá nhân của chú Park ngay bên hông đài truyền hình.
Sau khi đã hoàn tất những gì cần làm, nàng bước ra ngoài, hít thở không khí trời đêm một lần nữa, rồi bước đi.
Từ đây sẽ ko ai nhìn thấy nàng nữa.
=====
NHIỀU THÁNG SAU
Nàng trở về từ trường quay sau một ngày làm việc mệt mỏi. Chưa bao giờ mệt như hôm nay. Có một số thực tập sinh đến học hỏi cách dựng chương trình, sếp nàng giao hết cho nàng nhiệm vụ dẫn dắt họ. Càng dẫn dắt nàng càng thấy biết ơn chú Park hơn. Có lẽ nàng nên gọi điện thăm hỏi ông.
Cửa thang máy vừa mở, nàng lững lờ lết từng bước về cửa nhà, ko để ý đến mình vừa đi lướt qua ai.
- Mới có mấy tháng ko gặp mà em vô tình vậy sao?
Nàng sững người. Giọng nói quen quá… Quen đến mức nàng ko cần phải quay lưng lại cũng biết người đó là ai.
- Anh làm gì ở đây?
- Em ko thèm mời cả khách vào nhà à? – Anh chống tay vào bệ cửa, say đắm nhìn nàng khiến nàng bối rối vội quay đi.
- Anh vào đi.
Nàng mở rộng cửa, tay chân chợt trở nên thừa thãi. Cánh cửa vừa đóng sập lại, anh liền kéo nàng vào lòng ôm chặt.
- Anh nhớ em… Nhớ kinh khủng…
Nàng vùng vẫy cố thoát ra khỏi vòng tay anh:
- Em ko xứng đáng với anh đâu… Em đã gạt anh… Buông em ra đi! Anh đi về Hàn đi!!
Anh xiết nàng chặt hơn nữa trong vòng tay.
- Anh ko đi đâu hết. Khó khăn lắm mới dụ được chú Park nói ra nơi ở của em. Biết được em trốn sang tận Úc thế này anh đã phải thu xếp toàn bộ công việc bay sang ngay với em. Em nỡ đuổi anh về sao?
- Em… - Nước mắt nàng bắt đầu tuôn.
- Anh yêu em thật lòng và ko để tâm đến những thứ khác nữa. Anh chỉ biết anh cần em, thế thôi!
- Nhưng em có lỗi với anh…
- Em chẳng có lỗi gì hết. Nếu ko nhờ chuyện đó làm sao chúng ta đến được với nhau? Anh đã đọc lá thư, anh cũng đã nghe hết cuộn băng thu âm cuộc nói chuyện giữa em và cô ta mà em để lại trước khi đi rồi, cô ta cũng đã ê chề lắm rồi, dù có nợ anh chuyện gì em cũng đã trả hết. Vậy tại sao em phải trốn tránh anh nữa? Em muốn hành hạ anh sao?
- Anh đừng như vậy mà… Khó khăn lắm em mới quên được chuyện đó…
- Vậy em có quên được anh hay ko??
Anh nâng cằm nàng lên, bắt nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình:
- Nói anh nghe… em có quên anh ko?
Nàng nhận ra ngay sai lầm của mình khi nhìn thẳng vào mắt anh. Nàng ko dứt ra được. Đây là lỗi lầm mà ngay khi còn ở Hàn nàng vẫn thường mắc phải…
- Ko… em ko quên được anh… em nhớ anh vô cùng…
Nàng thổn thức gục đầu vào vai anh. Hạnh phúc của nàng là đây. Tình yêu của nàng là đây. Và nàng sẽ ko để mất anh nữa…
=====
NHIỀU THÁNG SAU NỮA
- Cô khỏe ko?
Hai cô gái ngồi đối diện nhau trong một góc khuất ở quán cà phê.
- Tạm ổn.
- Tiền tôi đưa cho cô xài đủ ko?
- Cũng đủ. Còn cô thế nào? Cô với anh ta hạnh phúc chứ?
- Rất hạnh phúc. – Một trong hai cô mỉm cười.
- Có ai nói cho cô biết nụ cười của cô bây giờ trông rất gian xảo ko?
Cô gái nhếch mép
- Ko phải gian xảo, mà đó là nụ cười của một người thông minh. Người phụ nữ thông minh luôn biết cách lấy được thứ mình muốn. Cũng như cô, đồng ý hợp tác với tôi, tức là cô cũng rất thông minh trong việc muốn giành lấy thứ cô mong muốn là tiền.
- Đối với tôi, cô rất xảo quyệt. Cô lập mưu kế từ đầu đến cuối. Lúc nào cũng giả vờ hiền lành qua mặt tất cả mọi người, tất nhiên là trừ tôi. Tôi nhìn ra bộ mặt của cô ngay lúc ở studio. Vẻ mặt cô nhìn anh ta thì… chậc chậc…làm như ở đó chỉ có cô và anh ta…
- Suy cho cùng tôi vẫn đỡ hơn cô, vì tôi yêu anh ấy thật lòng và tôi làm mọi thứ chỉ để ở bên cạnh anh ấy. Còn cô, cô vẫn mê tiền nhiều hơn. Cô ko có tư cách so sánh với tôi.
- Tôi cũng ko ngờ ý định biến cô thành con cờ của tôi cuối cùng lại thành ra ngược lại. Tôi đến tìm cô để cô giúp tôi, cuối cùng cô lại biến tôi thành dưới cơ của cô. Quả thật cô cao tay ấn lắm. Con người tôi ít khi nào khen ai, nhưng tôi phải thừa nhận cái chiêu tung hỏa mù thu âm của cô rồi gửi đến đài truyền hình, rồi lại bảo tôi lên bù lu bù loa trên đó, sau còn bày đặt đưa ra chứng cứ rồi bỏ đi xa…
- Cách làm ko quan trọng, thứ quan trọng nhất là kết quả. Tôi làm sao ko quan trọng, điều tốt nhất là cả hai chúng ta đều có được thứ mình muốn. Tôi có Eric, cô có tiền. Vậy còn muốn gì hơn? Tôi biết cô cũng chẳng cần cái danh tiếng đâu. Cô chỉ cần có tiền để vui sống với tên người yêu kia thôi chứ gì? Vì hắn mà cô kiên quyết thực hiện kế hoạch thay vì ăn sung mặc sướng làm bà Mun.
- Lúc cô gật đầu đồng ý là tôi nghi rồi.
- Lẽ ra tôi ko lên tiếng, nhưng kế hoạch của cô có quá nhiều kẽ hở, buộc tôi phải sắp xếp lại để cả 3 chúng ta, tôi, cô và Eric đều ko bị thiệt hại gì lớn lắm. Vậy là tốt rồi.
- Một lần nữa, cô xảo quyệt lắm.
- Và cũng một lần nữa, đó là vì tôi thông minh và biết mình muốn gì. Thế thôi.
- Sao cũng được. Tôi về đây, anh ấy đang chờ.
- Vậy cô về đi. Có khó khăn gì thì đến gặp tôi. Đừng để tên đó đào hết mỏ của cô!
- Tôi biết mà. Tôi tỉnh táo lắm cô yên tâm.
Hai cô gái chia tay nhau tại đó.
HẾT
GUINEVERE
Từ 15:00 ngày 14/3 đến 21:20 ngày 15/3
- Cô khỏe ko?
Hai cô gái ngồi đối diện nhau trong một góc khuất ở quán cà phê.
- Tạm ổn.
- Tiền tôi đưa cho cô xài đủ ko?
- Cũng đủ. Còn cô thế nào? Cô với anh ta hạnh phúc chứ?
- Rất hạnh phúc. – Một trong hai cô mỉm cười.
- Có ai nói cho cô biết nụ cười của cô bây giờ trông rất gian xảo ko?
Cô gái nhếch mép
- Ko phải gian xảo, mà đó là nụ cười của một người thông minh. Người phụ nữ thông minh luôn biết cách lấy được thứ mình muốn. Cũng như cô, đồng ý hợp tác với tôi, tức là cô cũng rất thông minh trong việc muốn giành lấy thứ cô mong muốn là tiền.
- Đối với tôi, cô rất xảo quyệt. Cô lập mưu kế từ đầu đến cuối. Lúc nào cũng giả vờ hiền lành qua mặt tất cả mọi người, tất nhiên là trừ tôi. Tôi nhìn ra bộ mặt của cô ngay lúc ở studio. Vẻ mặt cô nhìn anh ta thì… chậc chậc…làm như ở đó chỉ có cô và anh ta…
- Suy cho cùng tôi vẫn đỡ hơn cô, vì tôi yêu anh ấy thật lòng và tôi làm mọi thứ chỉ để ở bên cạnh anh ấy. Còn cô, cô vẫn mê tiền nhiều hơn. Cô ko có tư cách so sánh với tôi.
- Tôi cũng ko ngờ ý định biến cô thành con cờ của tôi cuối cùng lại thành ra ngược lại. Tôi đến tìm cô để cô giúp tôi, cuối cùng cô lại biến tôi thành dưới cơ của cô. Quả thật cô cao tay ấn lắm. Con người tôi ít khi nào khen ai, nhưng tôi phải thừa nhận cái chiêu tung hỏa mù thu âm của cô rồi gửi đến đài truyền hình, rồi lại bảo tôi lên bù lu bù loa trên đó, sau còn bày đặt đưa ra chứng cứ rồi bỏ đi xa…
- Cách làm ko quan trọng, thứ quan trọng nhất là kết quả. Tôi làm sao ko quan trọng, điều tốt nhất là cả hai chúng ta đều có được thứ mình muốn. Tôi có Eric, cô có tiền. Vậy còn muốn gì hơn? Tôi biết cô cũng chẳng cần cái danh tiếng đâu. Cô chỉ cần có tiền để vui sống với tên người yêu kia thôi chứ gì? Vì hắn mà cô kiên quyết thực hiện kế hoạch thay vì ăn sung mặc sướng làm bà Mun.
- Lúc cô gật đầu đồng ý là tôi nghi rồi.
- Lẽ ra tôi ko lên tiếng, nhưng kế hoạch của cô có quá nhiều kẽ hở, buộc tôi phải sắp xếp lại để cả 3 chúng ta, tôi, cô và Eric đều ko bị thiệt hại gì lớn lắm. Vậy là tốt rồi.
- Một lần nữa, cô xảo quyệt lắm.
- Và cũng một lần nữa, đó là vì tôi thông minh và biết mình muốn gì. Thế thôi.
- Sao cũng được. Tôi về đây, anh ấy đang chờ.
- Vậy cô về đi. Có khó khăn gì thì đến gặp tôi. Đừng để tên đó đào hết mỏ của cô!
- Tôi biết mà. Tôi tỉnh táo lắm cô yên tâm.
Hai cô gái chia tay nhau tại đó.
HẾT
GUINEVERE
Từ 15:00 ngày 14/3 đến 21:20 ngày 15/3
Subscribe to:
Posts (Atom)